Địt chị gái già thiếu tình
chuyện nên nàng cố quên đi mọi chuyện bằng cách vùi đầu vào công việc.
Rồi khi thằng Trung được 15 tuổi thì nó được dịp xuất ngoại đi du học bên Úc. Từ đó Hạnh bặt tin nó luôn, họa hoằn đôi khi nàng được vài thông tin về nó qua những gì mà Mẹ nó kể lại. Nghe đâu nó đả lên Đại Học một cách xuất sắc rồi khi ra trường, nó đả kiếm được một công việc rất tốt.
Hạnh chạnh lòng khi nghỉ đến thằng cháu được mình chăm sóc nuôi nấng từ lúc mới lọt lòng, không ngờ luồng gió định mạng lại làm tình cảm hai dì cháu trở thành lạnh lẽo thờ ơ như vậy !
Hạnh không hiểu là mình có sai trái ở điểm nào hay không ? Không lẻ là do chuyện đả xẩy ra trong rừng nhản ? nàng thắc mắc vì tự nghỉ mình chỉ chìu ý thằng Trung để cho nó được thích thú thôi, mà rỏ ràng nó thích thú khi mình ngậm con cu nó vào miệng. Vậy mà không hiểu sao sau đó nó lại tránh mặt nàng !
Ngồi trên bãi biễn, Hạnh miên man nhớ lại quá khứ đó. Thời gian qua mau thật ! đã gần 15 năm rồi chứ ít ỏi gì đâu ! chưa gì mà bây giờ nàng đả gần 40 tuổi rồi, thành gái già mất ! nàng đả thu mình lủi thủi, chấp nhận một cách im lặng sự qua mau của thời gian, không có mảy may kỳ vọng gì nơi cuộc sống.
Với Chị Hai thì cách biệt tuổi tác với nàng quá nhiều nên khó mà có những chia sẻ thật sự.
Chị Ba thì đi Canada từ bấy lâu nay, họa hoằn một năm viết vài ba lá thư …
Còn thằng Trung mà nàng thương yêu chăm sóc thì cả đến một lá thư cũng không hề có !
Thật là tủi thân cho Hạnh !
Vậy mà bây giờ tự nhiên chị Hai lại bàn đến chuyện lấy chồng cho mình.
Hạnh lo lắng thì nhiều, vui mừng thì ít. Nàng không còn mấy tự tin nơi bản chất phụ nữ của mình. Hồi nào giờ cứ sống kín cổng cao tường với gia đình chị Hai, chưa bao giờ quen biết một người đàn ông. Ngoại trừ anh rể của mình, mà anh rể thì lại nghiêm túc quá, nàng sợ anh rể của mình còn hơn sợ cảnh sát công an ! mổi lần anh Hai mà to giọng trong nhà là Hạnh quíu tay quíu chân một cách thãm hại. Đả có lần khi nghe anh Hai quát tháo, Hạnh đả sợ đến té nước đái trong quần thì đủ hiểu nàng sợ anh rể đến độ nào.
Bây giờ thì cũng chính anh Hai kiếm chồng cho mình. Nghe đâu đó là một người bạn làm ăn của anh Hai. Hạnh lo lắng nếu người đàn ông này cũng làm nàng sợ té đái thì làm sao làm vợ người ta cho được ? Thà là nàng thà chấp nhận sống độc thân yên ổn còn hơn lấy chồng vì bắt buộc nhưng làm sao nàng dám cải lại anh rể ?
Nghỉ đến đó, Hạnh thở dài hoang mang …
Thôi thì cứ chờ đợi chuyện gì phải đến thì sẻ đến chứ biết làm sao bây giờ !
Khi trời đả tối hẳn thì Hạnh lủi thủi đứng dậy trở về nhà.
Về đến cửa, Hạnh hơi ngạc nhiên thấy đèn nhà sáng trưng và đầy tiếng ồn ào. Nàng rụt rè bước vào, vừa lúc chị Hai nhìn ra thấy nàng, đưa tay vẩy :
– Em Tư, vào đây, ồ vui quá, vào đây nhanh lên !
Hạnh ngơ ngác bước lên thềm nhà. Chị Hai đưa tay nắm tay em mình :
– Nè, biết gì không ? thằng Trung đột xuất về thăm nhà đó, nó không thèm báo để gây bất ngờ. Trời ơi, nó đi mười mấy năm rồi chứ ít sao !
Hạnh chỉ kịp nói :
– Vậy sao ?
Thì một người thanh niên vậm vở chạy ra đứng trước mặt nàng :
– Dạ con chào Dì Tư …
Hạnh ngờ ngợ :
– Ủa ? ai vậy ?
– Dì không nhận ra con sao ? Trung nè.
Hạnh lúng túng vì bất ngờ. Đây là thằng Trung hay sao ? hồi trước nó ốm như cây que, sao bây giờ người này lại vậm vở vậy ? thằng Trung của ngày trước thì hay nhút nhát còn người con trai này sao có vẻ lịch thiệp, cởi mở vậy ? và … thằng Trung của ngày trước thì cứ tránh mặt mình còn sao người con trai này lại niềm nở với mình như vậy ? Không lẽ đi nước ngoài có thể làm thay đổi con người đến mức độ đó sao ?
Hạnh trố mắt ra nhìn, nàng bất ngờ quá nên không biết phải làm sao ! thằng Trung vui vẻ đưa tay ra nắm tay nàng rồi trong một động tác thật tự nhiên của một người ngoại quốc, nó nhẹ nhàng ôm Hạnh vào lòng mà kêu :
– Dì Tư !
Hạnh vẩn chưa khỏi bất ngờ lúng túng, nàng chỉ biết ấp úng :
– Ủa, ủa …Trung đó hả ?
Nàng nghe mùi lạ xông lên mủi, mùi nồng nồng của đàn ông. Đột nhiên Hạnh lại nhớ đến một mùi nồng nồng khác mà nàng đả từng biết qua … trong cánh rừng nhản cách đây mười mấy năm. Kỷ niệm đó nổ bùng trong đầu làm Hạnh mắc cở qua mức, nàng bối rối đẩy thằng Trung ra, rồi đứng ngẩn người ra đó.
Trung đưa tay nắm tay Hạnh mà kéo ra sân, chờ cho Hạnh lấy lại nhịp thở bình thường, chàng nhẹ nhàng nói :
– Dì Tư, con vui lắm khi gặp lại Dì. Con biết con có lổi, con đi mà bặt tin luôn, thật tội đáng chết !
Hạnh nghe lòng mình reo vui, nàng kêu :
– Trung !
– Dì bỏ lỗi cho con nhe, con xin lỗi Dì.
Hạnh ứa nước mắt, bao nhiêu dồn nén từ lâu nay được dịp tuôn trào ra, nàng không cầm được nước mắt vui sướng và cảm khái. Trung lại dịu dàng ôm nàng vào lòng. Hạnh khóc trong yên lặng, chưa bao giờ nàng thấy mình sung sướng như lúc này. Nàng đã tìm lại được thằng Trung của nàng !
Lần này Trung về thăm nhà được hơn một tháng trước khi phải trờ về Úc để làm việc. Chàng không muốn đi chơi đâu, chỉ muốn vui vầy cùng gia đình. Hễ có dịp là chàng đến bên Dì để thăm hỏi, ân cần. Dì cần đi đâu là Trung cũng sốt sắn đưa đón. Dì sung sướng đỏ mặt. Chưa bao giờ trong đời nàng, được có ai săn đón cho mình như vầy làm Dì vui vẻ thích thú như đứa con nít ! Hồi nào giờ chính nàng phải lo phục vụ người khác thì có, chứ nào có ai thèm chăm sóc cho nàng đâu !
Đôi lần Dì mắc cở nói nhỏ vào tai Trung :
– Thôi, đừng lo cho Dì quá, người ta cười cho !
Trung cũng ghé miệng vào tai Dì trả lời :
– Kệ người ta, con thích chăm sóc cho Dì, ai muốn nghỉ sao thì kệ họ.
Dì mỉm cười sung sướng.
Trung lại ân cần chuyện vãn với Dì làm Dì từ từ bớt khép kín. Dì thấy thật gần gủi với đứa cháu của mình. Như tìm được người biết lắng nghe mình, Dì rụt rè chia sẻ những suy tư của mình, những ý tưỡng hồi nào giờ dấu kín trong lòng. Được nói ra những điều đó làm Dì thấy thật thoãi mái. Còn Trung thì chàng khám phá ra một người đàn bà mộc mạc nhưng thật hiền thục, dưới cái vẻ quê mùa, Hạnh là một người đàn bà thật đáng quí, với đầy đủ những giá trị truyền thống của người đàn bà Việt nam.
Thằng Trung về chưa đến 3 tuần mà nó và Dì đã khắn khít lại với nhau như mười mấy năm về trước. Những hiểu lầm, những mâu thuẩn, những rạn nứt giữa hai người như được gôm bẵng đi. Người sung sướng nhất phải nói chính là Dì : sự rạn nứt tình cảm giữa Dì và thằng Trung trong thời
Rồi khi thằng Trung được 15 tuổi thì nó được dịp xuất ngoại đi du học bên Úc. Từ đó Hạnh bặt tin nó luôn, họa hoằn đôi khi nàng được vài thông tin về nó qua những gì mà Mẹ nó kể lại. Nghe đâu nó đả lên Đại Học một cách xuất sắc rồi khi ra trường, nó đả kiếm được một công việc rất tốt.
Hạnh chạnh lòng khi nghỉ đến thằng cháu được mình chăm sóc nuôi nấng từ lúc mới lọt lòng, không ngờ luồng gió định mạng lại làm tình cảm hai dì cháu trở thành lạnh lẽo thờ ơ như vậy !
Hạnh không hiểu là mình có sai trái ở điểm nào hay không ? Không lẻ là do chuyện đả xẩy ra trong rừng nhản ? nàng thắc mắc vì tự nghỉ mình chỉ chìu ý thằng Trung để cho nó được thích thú thôi, mà rỏ ràng nó thích thú khi mình ngậm con cu nó vào miệng. Vậy mà không hiểu sao sau đó nó lại tránh mặt nàng !
Ngồi trên bãi biễn, Hạnh miên man nhớ lại quá khứ đó. Thời gian qua mau thật ! đã gần 15 năm rồi chứ ít ỏi gì đâu ! chưa gì mà bây giờ nàng đả gần 40 tuổi rồi, thành gái già mất ! nàng đả thu mình lủi thủi, chấp nhận một cách im lặng sự qua mau của thời gian, không có mảy may kỳ vọng gì nơi cuộc sống.
Với Chị Hai thì cách biệt tuổi tác với nàng quá nhiều nên khó mà có những chia sẻ thật sự.
Chị Ba thì đi Canada từ bấy lâu nay, họa hoằn một năm viết vài ba lá thư …
Còn thằng Trung mà nàng thương yêu chăm sóc thì cả đến một lá thư cũng không hề có !
Thật là tủi thân cho Hạnh !
Vậy mà bây giờ tự nhiên chị Hai lại bàn đến chuyện lấy chồng cho mình.
Hạnh lo lắng thì nhiều, vui mừng thì ít. Nàng không còn mấy tự tin nơi bản chất phụ nữ của mình. Hồi nào giờ cứ sống kín cổng cao tường với gia đình chị Hai, chưa bao giờ quen biết một người đàn ông. Ngoại trừ anh rể của mình, mà anh rể thì lại nghiêm túc quá, nàng sợ anh rể của mình còn hơn sợ cảnh sát công an ! mổi lần anh Hai mà to giọng trong nhà là Hạnh quíu tay quíu chân một cách thãm hại. Đả có lần khi nghe anh Hai quát tháo, Hạnh đả sợ đến té nước đái trong quần thì đủ hiểu nàng sợ anh rể đến độ nào.
Bây giờ thì cũng chính anh Hai kiếm chồng cho mình. Nghe đâu đó là một người bạn làm ăn của anh Hai. Hạnh lo lắng nếu người đàn ông này cũng làm nàng sợ té đái thì làm sao làm vợ người ta cho được ? Thà là nàng thà chấp nhận sống độc thân yên ổn còn hơn lấy chồng vì bắt buộc nhưng làm sao nàng dám cải lại anh rể ?
Nghỉ đến đó, Hạnh thở dài hoang mang …
Thôi thì cứ chờ đợi chuyện gì phải đến thì sẻ đến chứ biết làm sao bây giờ !
Khi trời đả tối hẳn thì Hạnh lủi thủi đứng dậy trở về nhà.
Về đến cửa, Hạnh hơi ngạc nhiên thấy đèn nhà sáng trưng và đầy tiếng ồn ào. Nàng rụt rè bước vào, vừa lúc chị Hai nhìn ra thấy nàng, đưa tay vẩy :
– Em Tư, vào đây, ồ vui quá, vào đây nhanh lên !
Hạnh ngơ ngác bước lên thềm nhà. Chị Hai đưa tay nắm tay em mình :
– Nè, biết gì không ? thằng Trung đột xuất về thăm nhà đó, nó không thèm báo để gây bất ngờ. Trời ơi, nó đi mười mấy năm rồi chứ ít sao !
Hạnh chỉ kịp nói :
– Vậy sao ?
Thì một người thanh niên vậm vở chạy ra đứng trước mặt nàng :
– Dạ con chào Dì Tư …
Hạnh ngờ ngợ :
– Ủa ? ai vậy ?
– Dì không nhận ra con sao ? Trung nè.
Hạnh lúng túng vì bất ngờ. Đây là thằng Trung hay sao ? hồi trước nó ốm như cây que, sao bây giờ người này lại vậm vở vậy ? thằng Trung của ngày trước thì hay nhút nhát còn người con trai này sao có vẻ lịch thiệp, cởi mở vậy ? và … thằng Trung của ngày trước thì cứ tránh mặt mình còn sao người con trai này lại niềm nở với mình như vậy ? Không lẽ đi nước ngoài có thể làm thay đổi con người đến mức độ đó sao ?
Hạnh trố mắt ra nhìn, nàng bất ngờ quá nên không biết phải làm sao ! thằng Trung vui vẻ đưa tay ra nắm tay nàng rồi trong một động tác thật tự nhiên của một người ngoại quốc, nó nhẹ nhàng ôm Hạnh vào lòng mà kêu :
– Dì Tư !
Hạnh vẩn chưa khỏi bất ngờ lúng túng, nàng chỉ biết ấp úng :
– Ủa, ủa …Trung đó hả ?
Nàng nghe mùi lạ xông lên mủi, mùi nồng nồng của đàn ông. Đột nhiên Hạnh lại nhớ đến một mùi nồng nồng khác mà nàng đả từng biết qua … trong cánh rừng nhản cách đây mười mấy năm. Kỷ niệm đó nổ bùng trong đầu làm Hạnh mắc cở qua mức, nàng bối rối đẩy thằng Trung ra, rồi đứng ngẩn người ra đó.
Trung đưa tay nắm tay Hạnh mà kéo ra sân, chờ cho Hạnh lấy lại nhịp thở bình thường, chàng nhẹ nhàng nói :
– Dì Tư, con vui lắm khi gặp lại Dì. Con biết con có lổi, con đi mà bặt tin luôn, thật tội đáng chết !
Hạnh nghe lòng mình reo vui, nàng kêu :
– Trung !
– Dì bỏ lỗi cho con nhe, con xin lỗi Dì.
Hạnh ứa nước mắt, bao nhiêu dồn nén từ lâu nay được dịp tuôn trào ra, nàng không cầm được nước mắt vui sướng và cảm khái. Trung lại dịu dàng ôm nàng vào lòng. Hạnh khóc trong yên lặng, chưa bao giờ nàng thấy mình sung sướng như lúc này. Nàng đã tìm lại được thằng Trung của nàng !
Lần này Trung về thăm nhà được hơn một tháng trước khi phải trờ về Úc để làm việc. Chàng không muốn đi chơi đâu, chỉ muốn vui vầy cùng gia đình. Hễ có dịp là chàng đến bên Dì để thăm hỏi, ân cần. Dì cần đi đâu là Trung cũng sốt sắn đưa đón. Dì sung sướng đỏ mặt. Chưa bao giờ trong đời nàng, được có ai săn đón cho mình như vầy làm Dì vui vẻ thích thú như đứa con nít ! Hồi nào giờ chính nàng phải lo phục vụ người khác thì có, chứ nào có ai thèm chăm sóc cho nàng đâu !
Đôi lần Dì mắc cở nói nhỏ vào tai Trung :
– Thôi, đừng lo cho Dì quá, người ta cười cho !
Trung cũng ghé miệng vào tai Dì trả lời :
– Kệ người ta, con thích chăm sóc cho Dì, ai muốn nghỉ sao thì kệ họ.
Dì mỉm cười sung sướng.
Trung lại ân cần chuyện vãn với Dì làm Dì từ từ bớt khép kín. Dì thấy thật gần gủi với đứa cháu của mình. Như tìm được người biết lắng nghe mình, Dì rụt rè chia sẻ những suy tư của mình, những ý tưỡng hồi nào giờ dấu kín trong lòng. Được nói ra những điều đó làm Dì thấy thật thoãi mái. Còn Trung thì chàng khám phá ra một người đàn bà mộc mạc nhưng thật hiền thục, dưới cái vẻ quê mùa, Hạnh là một người đàn bà thật đáng quí, với đầy đủ những giá trị truyền thống của người đàn bà Việt nam.
Thằng Trung về chưa đến 3 tuần mà nó và Dì đã khắn khít lại với nhau như mười mấy năm về trước. Những hiểu lầm, những mâu thuẩn, những rạn nứt giữa hai người như được gôm bẵng đi. Người sung sướng nhất phải nói chính là Dì : sự rạn nứt tình cảm giữa Dì và thằng Trung trong thời