watch sexy videos at nza-vids!
ThichDocTruyen.Yn.Lt
Giải Trí Mọi Lúc Mọi Nơi
* Danh ngôn:

Đừng so sánh mình với bất cứ ai trong thế giới này. Nếu bạn làm như vậy có nghĩa bạn đang sỉ nhục chính bản thân mình.

Admin

Tip Sử dụng trình duyệt Uc Browser để đọc truyện nhanh nhất!
Tìm kiếm

Hành Hạ Cô Giáo Cà Mau – Truyện Sex Cực Đỉnh 2016

ường cùng đám bạn không ghé mấy chỗ đó, ban đêm ban hôm xứ này nhiều muỗi, ăn chơi chả sướng tý nào. Cường và đám bạn hay ghé mấy quán sang trọng hơn, có máy lạnh, có chỗ hát karaoke đang hoàng. Quán nào có ‘đào’ mới là chủ quán báo ngay cho cậu ta cùng đám bạn đến chơi. Tối nay đi chơi cũng vui, cô ‘đào’ mới cũng ngon lành, chiều chuộng Cường hết mức mà cậu ta hình như không còn chút hứng thú nào. Cả lũ đang ngồi đó cho mấy cô phục vụ bú cu nhiệt thành thì bất chợt, Cường đứng dậy kéo quần lên bỏ đi không nói tiếng nào. Cường đi chơi gái không thấy ngon nữa, dương vật cậu ta cứ thẳng tưng nhưng trong đầu toàn là hình ảnh lúc Cường hiếp cô Phương. Gương mặt gượng gạo, muốn sướng mà cố kềm chế không dám rên rĩ của cô cứ ám ảnh cậu ta hoài. Chán quá, Cường bỏ đi một nước. Cậu ta phóng xe một chút rồi vòng qua chỗ trường học. Cường đậu xe bên ngoài khu tập thể, ngước nhìn lên trên tầng 4. Cả tầng 4 tối thui, đèn phòng cô Phương không mở. Không hiểu sao Cường cứ đứng đó, nhìn miết, nhìn một hồi rồi lại đánh xe quay về nhà.


Sáng sớm mai Cường gọi điện sớm cho thằng bạn hỏi nó thời khoá biểu. Cường đi học vậy chứ đâu có nhớ mấy vụ đó đâu. Cường nghe nói có tiết dạy của cô Phương thì mới ngồi lên, tắm rửa sạch sẽ rồi đi học. Bữa nay cậu ta đến sớm, học ngoan ngoãn không phá phách như mọi hôm. Đến bạn bè của Cường còn thấy ngạc nhiên. Sau giờ ra chơi là đến tiết cô Phương, Cường cứ hồi hộp, cứ chờ, cứ ngóng mãi. Lát hồi vào lớp lại là một cô giáo khác. Cô này nói dạy thế cho cô Phương một hai bữa vì cô Phương bị bệnh. Cường ngại chẳng dám hỏi, cậu ta xúi mấy thằng bạn nhao nhao lên, hỏi cô Phương bệnh gì, sao lại nghỉ đột ngột. Cô giáo dạy thay có vẻ như không biết gì thêm, cô ta nói cũng mới được Ban Giám Hiệu gọi qua dạy thế sáng nay thôi. Cô ta nghe nói mới sáng nay cô Phương cũng đến Ban Giám Hiệu sớm xin nghỉ bệnh vài bữa. Cường nghe qua mà ruột gan thấy nao nao. Cậu ta như ngồi trên đống lửa. Cường học không nổi nữa nên giả bệnh xin vào phòng y tế. Rời khỏi lớp là Cường phóng xe bãi lấy xe chạy qua khu tập thể ngay. Cường hộc tốc chạy lên tầng 4 thì thấy cửa phòng cô Phương khoá ngoài, mà khoá đến mấy ổ khoá lận, như kiểu người ta đóng cửa đi đâu vậy. Cậu ta lại quay xe ra. Chạy một hồi, làm như có linh tính mách bảo vậy, Cường chạy thử ra chổ ngã ba đường nơi thị trấn giao với đường quốc lộ, chỗ mà người thị trấn hay đi ra để bắt xe đò đi các tỉnh khác.


Hôm nay ngoài ngã 3 vắng vẻ, giữa giờ trưa chẳng có ai. Cường tinh mắt thấy bóng dáng một người con gái đang xách một cái balo đứng như đợi xe. Cường chạy xe lại gần rồi gọi thử:


– Cô Phương!


Cô gái kia đội nón rộng vành, lại đeo khẩu trang kín mít. Nhưng nghe tiếng Cường gọi thì cô ta giật mình rồi quay lại. Nhìn thấy người gọi là Cường, cậu ta thấy cô gái hoảng hốt, quay mặt lại định bỏ đi đâu. Biết chắc đó là cô Phương, Cường phóng xe cái ào đến chặn ngay cô gái kia lại. Cảnh này hấp dẫn làm mấy người đi đường qua lại cũng ráng ngó ngó lại nhìn, giống như là Cường đang đi đòi nợ ai vậy. Cường phóng xe chặn cô Phương lại rồi nhào xuống, nắm tay cô. Cậu ta hỏi trống không:


– Cô tính đi đâu?


Đó đúng là cô Phương, cô không bỏ khẩu trang và nón ra, trong khi đó cứ cố vùng vằng bàn tay Cường đang nắm tay mình ra. Cô nói lại:


– Bỏ tui ra… tui đi đâu kệ tui… hỏi làm gì?


Cả hai cứ giằng co nhau. Cường nhìn quanh thấy người ta cũng tò mò xáp lại. Cậu ta thấy không tiện nên vội nghĩ ra một cách. Cường đổi giọng nói nhỏ xíu với cô:


– Giờ cô lên xe ngay… tui chở đi…


Cô Phương hoảng hốt nói:


– Không… không… định chở tui đi đâu?


– Cô nghe lời không… không thôi tui la lên à nha…


– Trời đất… cậu… cậu định la lên cái gì?


– Thì… thì… ờ… la lên là cô dụ dỗ tui… gạ tình tui… làm tình tui… rồi định bỏ trốn…


Phương nghe vậy thì dùng dằn. Cô cố vùng tay ra rồi nói:


– Mắc cười quá… tui không la thì thôi chứ cậu la cái gì… chính cậu… cậu đã…


– … ờ… thì tui hiếp cô đó… rồi sao… nhưng giờ tui có thể tố ngược lại… tui nói chính cô dụ dỗ tui… cô nghĩ lại coi… cô bao nhiêu tuổi… tui bao nhiêu tuổi… nhắc cô nhớ nha… tui còn chưa đủ tuổi vị thành niên đâu… giờ tui la lên… cô nói người ta tin ai…


Nghe Cường nói vậy, Phương cũng dịu giọng xuống. Cậu ta nhìn thấy cô có vẻ sợ thật sau cái lời đe doạ vu vơ đó. Phương bỏ được tay Cường ra, nhưng không vung tay nữa mà đứng tiu nghỉu, hai tay đan vào nhau nhìn cũng tội tội. Cô nhỏ giọng hỏi:


– … vậy giờ… cậu muốn sao?


– Không muốn sao hết… lên xe tui chở ra khỏi chỗ này đã…


Phương lưỡng lự một chút rồi cũng gật đầu lên ngồi sau xe Cường. Mấy người đi đường có người nghe câu được, câu mất, chẳng hiểu cả hai đang nói gì. Thấy sau rồi khi Phương lên xe Cường chở đi thì họ cũng tản ra, ai về chỗ đó không bàn tán gì nữa.


Cường chở Phương đi ngược về hướng thị trấn. Cô không dám ngồi sát lại gần cậu ta mà ngồi cách một đoạn, hai tay giữ càng xe phía sau. Vào trong này, đỡ bụi bậm, gió cũng mát mẻ chút xíu làm Cường thấy đỡ gắt gỏng hơn hồi nãy. Cường nghĩ ngợi nhiều rồi chợt quay ra sau nói với cô Phương, cậu ta nhỏ nhẹ:


– … uhm… ờ… giờ em hỏi thiệt… bộ cô tính bỏ về Cần Thơ hả?


Phương đang hoang mang, nhưng khá ngạc nhiên khi thấy Cường lại đổi cách xưng hô như cũ. Giọng câu ta nhỏ nhẹ, không đe doạ như hồi nãy. Cô không nói gì, chỉ ‘UHM’ rồi gật đầu. Cường lại quay sang nói tiếp:


– Trời đất ơi… chuyện đâu có gì đâu… sao tự dưng cô lại bỏ đi…?


Phương hơi uất ức khi nghe Cường nói ‘không có gì đâu’. Cô ta rướn lên gần Cường rồi nói:


– Vậy mà em nói là không có gì hả… em làm vậy… cô còn mặt mũi nào mà nhìn người ta… em… em thiệt quá đáng… em… hiếp… hiếp cô rồi… còn dám nói…


– Thì chuyện đó đến giờ đâu có ai biết đâu… em không nói… cô không nói thì ai biết được mà cô sợ này sợ nọ… rồi còn bỏ đi…


– Không ai biết… nhưng… cô… cô xấu hổ lắm… em… em ác lắm… hic…


Cường nghe như giọng Phương sắp khóc, cậu ta can:


– Thôi cô nín đi… đang ngồi xe em mà khóc lóc gì… người ta lại để ý…


– Giờ… giờ em định chở cô đi đâu…?


– … thì về khu tập thể chứ đâu nữa…


– Không… cô nhất định không về đâu…


– Cô phải về… rồi lát cô lên Ban Giám Hiệu, rút đơn xin nghỉ bệnh lại… cô đi dạy bình thường trở lại cho em… nghe chưa?


– Em… sao em dám ra lệnh cho cô…


Cường thấy Phương phản ứng thì cậu ta gằng giọng, rồi bảo:


– Thôi được rồi… để em nói thẳng cho cô hay. Một là cô nghe lời em… hai là em sẽ đi nói chuyện này cho người ta biết… cô chọn đi – Cường nói thế, thấy Phương có vẻ im lặng, ngồi sau đó mà nín thinh không nói gì liền bồi thêm mấy câu – Nói cho cô hay, cô đừng tưởng bỏ về quê là xong. Ở trường chắc chắn có hồ sơ, nhà cửa của cô. Cô không nghe lời em… em xúi ba mẹ em thưa cô… rồi công an sẽ đến tận nơi…


Nghe Cường hăm doạ, như muốn khóc, Phương van nài:


̵
Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)

Bình Luận