Loạn luân nhiều thế hệ
ắng cho da đen lại và nhìn tướng tá cho lam lũ mt chút. Tôi ở Châu-Đốc với Dì cũng gần 8 tháng. Dì vẫn còn đc thân, tuy có mấy ông bồ nhưng không thật sự cặp với ai.
Cuối cùng, ngày lên đường mà chúng tôi khổ công chuẩn bị cũng đến. Lần này chúng tôi đi đường b. Hai dì cháu theo đám người đi buôn lậu vượt qua biên giới rồi quá giang đủ thứ xe tàu, từ xe bò, xe ba gác, ghe thuyền, đến xe đò, kể cả xe quân sự, xe tăng để đến Nông Pênh. Ở Nông Pênh, Dì Thu-Hương bắt liên lạc được với người dẫn đường trong tổ chức. Bước đầu xem như tạm êm xuôi.
Đoạn hai của chuyến đi mới là gay go và nguy hiểm vì phải đi qua những vùng giao tranh đầy mìn bẫy và đầy bọn du kích Khơ-me Đỏ và Khơ-me Xơ-rây. Nếu lọt vào tay Khơ-me Đỏ thì chúng có thể giết hết những người Duồn(Việt Nam), còn người Miên thì chúng đem đổi với Hồng Thập Tự Thái để lấy gạo. Bọn Khơ-Me Xơ-Rây thì thích hãm hiếp phụ nữ, lục soát để cướp vàng, nữ trang. Nếu chống cự thì chúng cũng giết thẳng tay. Vì vậy tôi và Dì Thu Hương phải cố gắng không để l rằng mình là ngườI Việt. Nếu bị tụi Khơ-me Xơ-Rây bắt, tụi nó nhiều đứa chơi bùa ngãi nên không dám đoạt vợ người ta, chỉ hiếp con gái đc thân. Khi rơi vào trường hợp này, Dì Thu-Hương sẽ nhận là vợ của tôi. Sau 8 tháng lao đng lam lũ, tôi đã nhìn già hẳn đi so với tuổi 16, râu tóc cũng đã mọc dài ra vì mấy ngày không cạo.
Càng gần đến biên giới Thái, chúng tôi phải đi b theo đường mòn xuyên rừng. Người dẫn đường đi trước cẩn thận dò xét xem có dây mìn hay không. Sau hai ngày lặn li, chúng tôi bị mt toán lính Miên mặc áo trận rằn ri, đi mũ beret đỏ chận lại. Họ trang bị vưà M16, vừa AK47, trông họ giống như lính dù VNCH nhưng lại nhìn cực kỳ hung dữ, mắt đằng đằng sát khí. Họ trói tay, bịt mắt chúng tôi, lấy hết bao bị của chúng tôi rồi dẫn về trại. Trong trại, cũng có mt số người tị nạn đang chui rúc trong những túp lều bằng cây rừng như những cái chuồng.
Tên chỉ huy trại bị què mt chân. Hắn ra lệnh cho đám tù mới sắp hàng cởi hết quần áo cho chúng khám xét, bất kể nam nữ. Chúng thọc tay vào miệng, vào hậu môn mọi người, phụ nữ thì bị xét trong cửa mình để tìm xem có dấu vòng vàng ht xoàn gì không. Sau đó chúng tách con gái đc thân qua mt bên, các cặp vợ chồng qua mt bên, thanh niên đc thân qua mt bên.
Khi màn đêm buông xuống là cơn ác mng bắt đầu. Từng tốp lính Miên đi lùng bắt các cô gái đc thân để hãm hiếp. Tiếng kêu khóc, van xin, lẫn tiếng la hét, chưởi bới vang đng cả trại. Chốc chốc lại nghe tiếng súng nổ làm ai nấy khiếp đảm.
Sáng hôm sau, bọn đàn ông tị nạn bị bắt ra làm lao đng cho bọn lính. Đêm qua, có hai cô gái vì chống cự đã bị chúng dùng báng súng đập chết. Tôi và mt thanh niên nữa bị bắt đào huyệt ngoài bìa rừng để chôn xác hai cô xuống. Nhìn hai thân thể trần truồng đầy vết bầm và vết máu của hai thiếu nữ, tôi không khỏi rơi lệ. Nghe nói bọn lính hàng chục tên sau khi đã giết hai cô, có nhiều tên vẫn còn luyến tiếc vì chưa được thỏa mãn đã tiếp tục hãm hiếp trên xác của hai cô. Chúng tôi vác hai cái xác lõa lồ bỏ xuống huyệt. Tôi quì xuống khấn vái cầu cho hai cô nàng siêu thoát, rồi lấy xuổng lấp đất lại.
Buổi tối ở trong trại là mt địa ngục trần gian. Nếu thỉnh thoảng không giật mình khiếp đảm vì vài trái đạn pháo kích rơi gần đó thì cũng phải thường xuyên đối diện với những màn bạo hành của đám lính kháng chiến Miên. Chuyện hãm hiếp tập thể hàng đêm đã trở thành thường tình. Đúng như người dẫn đường đã tiên đoán, bọn lính này đeo đủ thứ bùa nên không dám hiếp vợ người ta. Dì Thu-Hương còn nguyên vẹn không bị xúc phạm là nhờ Dì nhận là vợ của tôi. Mãy ngày đầu trong trại, chúng tôi phải cố nhớ gọi nhau là anh với em chứ không được quên xưng hô dì cháu với nhau nữa.
Đêm đó, chúng tập trung các cặp vợ chồng trẻ vưà đến trại. Dĩ nhiên trong đám này có tôi và Dì Thu-Hương. Mt tên chỉ huy Miên biết nói tiếng Việt, trọ trẹ vừa ra lệnh bằng tiếng Miên vừa bằng tiếng Việt:
– Vợ chồng tụi bây. Cởi quần áo ra! Đụ nhau cho tao coi!
Cả đám tị nạn rởn tóc gáy. Đám lính chung quanh lên cò súng lách cách. Bọn chúng tôi sợ quá vi vàng cởi hết quần áo ra. Có mấy cô đang lúc kinh nguyệt máu chảy cả xuống chân. Dĩ nhiên là trong hoàn cảnh như thế không có thằng con trai nào có hứng thú nổi, vì vậy cu anh nào cũng xìu ra, rút lại nhỏ tí. Thằng chỉ huy đến từng cặp ra dấu cho bên nữ phải quì xuống ngậm cu của chồng để làm cho nó cứng lên. Tôi nhìn Dì Thu-Hương. Đó là lần đầu tiên tôi thấy Dì trần truồng như vậy. Ánh mắt Dì lô vẻ ngần ngại nhưng rồi Dì cũng quì xuống, tay Dì nâng cu tôi lên đưa vào miệng. Hành đng của Dì khá vụng về và ngượng ngạo nên tôi biết Dì không phải là tay sành sõi về việc ái ân trên giường. Nhưng dù sao thì cảm xúc được bà Dì trẻ đẹp ngậm cu mình làm tôi hứng lên và con cu của tôi bắt đầu cương lên, dài ra đến gang tay. Mắt Dì Thu-Hương l vẻ sợ hãi trước sự lớn mạnh của con cu trong miệng Dì. Các cặp kia cũng đã bắt đầu nằm xuống lâm trận. Dưới ánh trăng lung linh, cả mt khoảng sân trở thành huyền hoặc với chừng chục cái mông đàn ông nhấp nhô lên xuống giữa hai đầu gối đàn bà. Tôi quì xuống trước Dì Thu-Hương. Dì nhìn tôi không nói, chỉ khẽ gật đầu. Đoạn Dì nằm ngữa xuống sân, dạng hai chân ra. Tôi nằm lên người Dì, nhét cu vào cửa mình của Dì. Cửa mình Dì hơi chật nên tôi phải ấn mạnh vài lần mới vào được. Dì cắn răng chịu đau rồi nhắm mắt lại. Tôi bỗng cảm thấy bình tĩnh chi lạ. Tôi nhớ lại kinh nghiệm ái ân với Thanh-Hà ngày trước, tự nhủ phải cố làm sao cho kéo dài thật lâu mà không nổ bùng ra chiếu. Tôi định cúi xuống hôn môi Dì nhưng Dì mở mắt lườm tôi và quay đầu qua mt bên không cho tôi hôn. Tôi đưa bàn tay mân mê hai vú nhỏ nhắn của Dì. Dì nhíu mài, giả vờ kéo đầu tôi vào sát mặt Dì và nói nhỏ vào tai tôi:
– Thành không được lợi dụng! Mình chỉ đóng kịch thôi, không phải làm thiệt!
Tôi cười thầm. Dù là đóng kịch, tôi vẫn muốn Dì Thu-Hương phải được hưởng khoái cảm tận mây xanh như tôi đã cho Thanh-Hà, cho chị phụ trách Ngọc-Huệ, cho cô giáo Mỹ-Hạnh.
Chỉ hai ba phút sau, các cặp kia đều đã vãn tuồng. Các anh chồng giật giật xuất tinh vào thân thể vợ rồi ngã ra thở. Bọn họ lật đật ngồi lên mặc lại quần áo rồi đứng chờ lệnh. Trong khi đó, tôi vẫn còn dai dẳng ra vào trên người Dì Thu-Hương. Bọn lính xúm lại quanh hai chúng tôi, cười nói chỉ trỏ. Dì Thu-Hương cố cưỡng lại cảm giác sướng khoái đang càng lúc càng dâng lên. Bất ngờ, tôi đè hai tay Dì xuống đất rồi mạnh bạo hôn lên môi Dì thật nồng nàn. Bị tấn công bất ngờ, Dì buông thả nên khoái cảm trào lên thành phút cực khoái. Dì thốt ra mt tiếng rên rồi gồng người lên chịu đựng cái sướng ngất ngây đang dâng lên từ âm hạch vụt tỏa ra khắp người. Lúc đó, tôi mới xuất tinh vào người Dì. Tôi đt nhiên nhận thức được là mình vưà làm mt chuyện hết sức loạn luân. Tôi đã giao hợp với Dì rut của mình.
Mấy ngày sau đó, Dì Thu-Hương vừa giận vừa thẹn không thèm nói chuyện với tôi. Còn tôi, có mấy tên lính Miên bây giờ lại đâm ra ngưỡng m tôi. Thế nhưng, bọn chúng lại biến tôi thành mt thứ giải trí cho chúng, thành mt hình thức phim con heo ?sống? để chúng xem hàng đêm. Cứ vài đêm, chú
Cuối cùng, ngày lên đường mà chúng tôi khổ công chuẩn bị cũng đến. Lần này chúng tôi đi đường b. Hai dì cháu theo đám người đi buôn lậu vượt qua biên giới rồi quá giang đủ thứ xe tàu, từ xe bò, xe ba gác, ghe thuyền, đến xe đò, kể cả xe quân sự, xe tăng để đến Nông Pênh. Ở Nông Pênh, Dì Thu-Hương bắt liên lạc được với người dẫn đường trong tổ chức. Bước đầu xem như tạm êm xuôi.
Đoạn hai của chuyến đi mới là gay go và nguy hiểm vì phải đi qua những vùng giao tranh đầy mìn bẫy và đầy bọn du kích Khơ-me Đỏ và Khơ-me Xơ-rây. Nếu lọt vào tay Khơ-me Đỏ thì chúng có thể giết hết những người Duồn(Việt Nam), còn người Miên thì chúng đem đổi với Hồng Thập Tự Thái để lấy gạo. Bọn Khơ-Me Xơ-Rây thì thích hãm hiếp phụ nữ, lục soát để cướp vàng, nữ trang. Nếu chống cự thì chúng cũng giết thẳng tay. Vì vậy tôi và Dì Thu Hương phải cố gắng không để l rằng mình là ngườI Việt. Nếu bị tụi Khơ-me Xơ-Rây bắt, tụi nó nhiều đứa chơi bùa ngãi nên không dám đoạt vợ người ta, chỉ hiếp con gái đc thân. Khi rơi vào trường hợp này, Dì Thu-Hương sẽ nhận là vợ của tôi. Sau 8 tháng lao đng lam lũ, tôi đã nhìn già hẳn đi so với tuổi 16, râu tóc cũng đã mọc dài ra vì mấy ngày không cạo.
Càng gần đến biên giới Thái, chúng tôi phải đi b theo đường mòn xuyên rừng. Người dẫn đường đi trước cẩn thận dò xét xem có dây mìn hay không. Sau hai ngày lặn li, chúng tôi bị mt toán lính Miên mặc áo trận rằn ri, đi mũ beret đỏ chận lại. Họ trang bị vưà M16, vừa AK47, trông họ giống như lính dù VNCH nhưng lại nhìn cực kỳ hung dữ, mắt đằng đằng sát khí. Họ trói tay, bịt mắt chúng tôi, lấy hết bao bị của chúng tôi rồi dẫn về trại. Trong trại, cũng có mt số người tị nạn đang chui rúc trong những túp lều bằng cây rừng như những cái chuồng.
Tên chỉ huy trại bị què mt chân. Hắn ra lệnh cho đám tù mới sắp hàng cởi hết quần áo cho chúng khám xét, bất kể nam nữ. Chúng thọc tay vào miệng, vào hậu môn mọi người, phụ nữ thì bị xét trong cửa mình để tìm xem có dấu vòng vàng ht xoàn gì không. Sau đó chúng tách con gái đc thân qua mt bên, các cặp vợ chồng qua mt bên, thanh niên đc thân qua mt bên.
Khi màn đêm buông xuống là cơn ác mng bắt đầu. Từng tốp lính Miên đi lùng bắt các cô gái đc thân để hãm hiếp. Tiếng kêu khóc, van xin, lẫn tiếng la hét, chưởi bới vang đng cả trại. Chốc chốc lại nghe tiếng súng nổ làm ai nấy khiếp đảm.
Sáng hôm sau, bọn đàn ông tị nạn bị bắt ra làm lao đng cho bọn lính. Đêm qua, có hai cô gái vì chống cự đã bị chúng dùng báng súng đập chết. Tôi và mt thanh niên nữa bị bắt đào huyệt ngoài bìa rừng để chôn xác hai cô xuống. Nhìn hai thân thể trần truồng đầy vết bầm và vết máu của hai thiếu nữ, tôi không khỏi rơi lệ. Nghe nói bọn lính hàng chục tên sau khi đã giết hai cô, có nhiều tên vẫn còn luyến tiếc vì chưa được thỏa mãn đã tiếp tục hãm hiếp trên xác của hai cô. Chúng tôi vác hai cái xác lõa lồ bỏ xuống huyệt. Tôi quì xuống khấn vái cầu cho hai cô nàng siêu thoát, rồi lấy xuổng lấp đất lại.
Buổi tối ở trong trại là mt địa ngục trần gian. Nếu thỉnh thoảng không giật mình khiếp đảm vì vài trái đạn pháo kích rơi gần đó thì cũng phải thường xuyên đối diện với những màn bạo hành của đám lính kháng chiến Miên. Chuyện hãm hiếp tập thể hàng đêm đã trở thành thường tình. Đúng như người dẫn đường đã tiên đoán, bọn lính này đeo đủ thứ bùa nên không dám hiếp vợ người ta. Dì Thu-Hương còn nguyên vẹn không bị xúc phạm là nhờ Dì nhận là vợ của tôi. Mãy ngày đầu trong trại, chúng tôi phải cố nhớ gọi nhau là anh với em chứ không được quên xưng hô dì cháu với nhau nữa.
Đêm đó, chúng tập trung các cặp vợ chồng trẻ vưà đến trại. Dĩ nhiên trong đám này có tôi và Dì Thu-Hương. Mt tên chỉ huy Miên biết nói tiếng Việt, trọ trẹ vừa ra lệnh bằng tiếng Miên vừa bằng tiếng Việt:
– Vợ chồng tụi bây. Cởi quần áo ra! Đụ nhau cho tao coi!
Cả đám tị nạn rởn tóc gáy. Đám lính chung quanh lên cò súng lách cách. Bọn chúng tôi sợ quá vi vàng cởi hết quần áo ra. Có mấy cô đang lúc kinh nguyệt máu chảy cả xuống chân. Dĩ nhiên là trong hoàn cảnh như thế không có thằng con trai nào có hứng thú nổi, vì vậy cu anh nào cũng xìu ra, rút lại nhỏ tí. Thằng chỉ huy đến từng cặp ra dấu cho bên nữ phải quì xuống ngậm cu của chồng để làm cho nó cứng lên. Tôi nhìn Dì Thu-Hương. Đó là lần đầu tiên tôi thấy Dì trần truồng như vậy. Ánh mắt Dì lô vẻ ngần ngại nhưng rồi Dì cũng quì xuống, tay Dì nâng cu tôi lên đưa vào miệng. Hành đng của Dì khá vụng về và ngượng ngạo nên tôi biết Dì không phải là tay sành sõi về việc ái ân trên giường. Nhưng dù sao thì cảm xúc được bà Dì trẻ đẹp ngậm cu mình làm tôi hứng lên và con cu của tôi bắt đầu cương lên, dài ra đến gang tay. Mắt Dì Thu-Hương l vẻ sợ hãi trước sự lớn mạnh của con cu trong miệng Dì. Các cặp kia cũng đã bắt đầu nằm xuống lâm trận. Dưới ánh trăng lung linh, cả mt khoảng sân trở thành huyền hoặc với chừng chục cái mông đàn ông nhấp nhô lên xuống giữa hai đầu gối đàn bà. Tôi quì xuống trước Dì Thu-Hương. Dì nhìn tôi không nói, chỉ khẽ gật đầu. Đoạn Dì nằm ngữa xuống sân, dạng hai chân ra. Tôi nằm lên người Dì, nhét cu vào cửa mình của Dì. Cửa mình Dì hơi chật nên tôi phải ấn mạnh vài lần mới vào được. Dì cắn răng chịu đau rồi nhắm mắt lại. Tôi bỗng cảm thấy bình tĩnh chi lạ. Tôi nhớ lại kinh nghiệm ái ân với Thanh-Hà ngày trước, tự nhủ phải cố làm sao cho kéo dài thật lâu mà không nổ bùng ra chiếu. Tôi định cúi xuống hôn môi Dì nhưng Dì mở mắt lườm tôi và quay đầu qua mt bên không cho tôi hôn. Tôi đưa bàn tay mân mê hai vú nhỏ nhắn của Dì. Dì nhíu mài, giả vờ kéo đầu tôi vào sát mặt Dì và nói nhỏ vào tai tôi:
– Thành không được lợi dụng! Mình chỉ đóng kịch thôi, không phải làm thiệt!
Tôi cười thầm. Dù là đóng kịch, tôi vẫn muốn Dì Thu-Hương phải được hưởng khoái cảm tận mây xanh như tôi đã cho Thanh-Hà, cho chị phụ trách Ngọc-Huệ, cho cô giáo Mỹ-Hạnh.
Chỉ hai ba phút sau, các cặp kia đều đã vãn tuồng. Các anh chồng giật giật xuất tinh vào thân thể vợ rồi ngã ra thở. Bọn họ lật đật ngồi lên mặc lại quần áo rồi đứng chờ lệnh. Trong khi đó, tôi vẫn còn dai dẳng ra vào trên người Dì Thu-Hương. Bọn lính xúm lại quanh hai chúng tôi, cười nói chỉ trỏ. Dì Thu-Hương cố cưỡng lại cảm giác sướng khoái đang càng lúc càng dâng lên. Bất ngờ, tôi đè hai tay Dì xuống đất rồi mạnh bạo hôn lên môi Dì thật nồng nàn. Bị tấn công bất ngờ, Dì buông thả nên khoái cảm trào lên thành phút cực khoái. Dì thốt ra mt tiếng rên rồi gồng người lên chịu đựng cái sướng ngất ngây đang dâng lên từ âm hạch vụt tỏa ra khắp người. Lúc đó, tôi mới xuất tinh vào người Dì. Tôi đt nhiên nhận thức được là mình vưà làm mt chuyện hết sức loạn luân. Tôi đã giao hợp với Dì rut của mình.
Mấy ngày sau đó, Dì Thu-Hương vừa giận vừa thẹn không thèm nói chuyện với tôi. Còn tôi, có mấy tên lính Miên bây giờ lại đâm ra ngưỡng m tôi. Thế nhưng, bọn chúng lại biến tôi thành mt thứ giải trí cho chúng, thành mt hình thức phim con heo ?sống? để chúng xem hàng đêm. Cứ vài đêm, chú