Truyện sex gay với anh trai
Truyện sex gay với anh trai
– Timmy, em đã chuẩn bị xong chưa?
– Rồi anh ơi!
Tôi nói bằng cái giọng háo hức của mọi ngày, rồi kéo chăn tủ kín ngực, chỉ chừa cái đầu ra khỏi. Anh Dan vuốt vuốt lại cái áo ngủ cho thật thẳng. Anh ngồi xuống đất sát cạnh giường tôi, và bằng cái giọng trầm ấm đều đều, anh bắt đầu kể cho tôi nghe câu chuyện Hoàng Tử Bé.
“Hoàng tử bé bắt đầu chuyến hành trình qua các vì sao của mình. Cậu bé ghé ngang qua một nơi có tên là trái đất…”
Tôi còn nhớ rõ, năm đó tôi vừa tròn 12 tuổi. Bố và mẹ qua đời trước đó một năm trong một tai nạn máy bay. Ông chú thân thiết và tốt bụng của chúng tôi bỗng nhiên trở thành một người xấu. Ông ta chiếm hết nhà cửa, tài sản, đồn điền, khách sạn; đẩy anh em chúng tôi đến cái vùng cằn cỗi này.
Chúng tôi ở trong căn nhà duy nhất còn sót lạ không bị chiếm của gia đình. Một căn nhà nhỏ, nằm nem nép bên sườn đồi mỗi buổi sáng đầy sương phủ. Nó là món quà sinh nhật của bố mẹ dành cho anh Dan năm anh tròn 18 tuổi. Bây giờ, khi bố mẹ chết đi, anh em tôi dọn về sống ở đó.
Tôi không khóc nhiều và buồn nhiều vì cái chết của bố mẹ cũng như việc mất hết những người hầu chăm sóc. Tôi không hề nhớ đến những khu vườn, những cái xích đu, cái hồ bơi to hay những con robot mắc tiền. Cái duy nhất còn vươn vãi trong tâm trí tôi là việc hằng đêm, hoặc bố, hoặc mẹ, nhẹ nhàng đến bên giường tôi và kể cho tôi nghe về những câu chuyện. Nó nhanh chóng đưa tôi vào giấc ngủ.
Bây giờ thì anh Dan thay bố mẹ làm việc đó.
Cho đến tận khi trưởng thành và hiểu biết mọi việc, tôi mới ý thức được rằng, anh Dan đã vất vả rất nhiều để cố gắng nuôi tôi thay bố mẹ. Cái vùng đồi núi khô cằn đó, tuy rộng bạt ngàn nhưng không thể để thứ gì vươn lên và sống sót, ngoài những cây hoa ban dại cao ngút đầu người và mỗi độ xuân về nở hoa trắng xoá. Anh Dan tự động đi tìm những người ngày xưa bố mẹ đã giúp đỡ, mượn họ vài đồng bạc để mua những thứ cần thiết, xây dựng một khoảng đồi thành nơi trồng những cành lan đất. Những bông hoa đủ màu đủ sắc nuôi chúng tôi lớn lên theo ngày tháng.
Mỗi buổi sáng, Dan đánh thức tôi dậy bằng một cái hôn vào má. Hai đứa con trai chúng tôi lẽo đẽo làm bếp, ăn sáng, rồi anh đạp xe đưa tôi đến trường. Đường đồi dốc và nguy hiểm, nhưng tôi cứ đứng lên ở yên sau và vươn hai tay ra trước gió. Tôi có cảm giác là mình được bay trong gió.
Anh Dan không biết nhiều câu chuyện. Kể từ ngày bố mẹ qua đời, anh chỉ kể cho tôi nghe quanh quẩn những tình yêu thần kì của nàng tiên cá, của nàng bạch tuyết hay cô bé lọ lem. Khi tôi đã bắt đầu chán ngấy lên và kể cướp lời anh những diễn biến của truyện, Dan tỏ ra lúng túng. Anh vào thị trấn, tìm mua những quyển sách kể truyện, cố học thuộc lòng và rồi mỗi tối kể lại cho tôi nghe.
Năm 15 tuổi, tôi bị quai bị. Cổ họng tôi sưng to và đau rát, lúc nào tôi cũng sốt cao, miệng thì khô và khát nước. Lúc đó cũng là mùa đông. Tuyết rơi nhiều và đặc kín đường đi. Những cây lan chết rũ trong vườn và cuộc sống trở nên khó khăn. Anh phải lội bộ trong tuyết ngập sâu cả ống chân để đi mời bác sĩ cho tôi. Lúc tôi khỏi bệnh thì anh Dan ngã gục xuống giường. Tuyết tan, nắng lên, xuân ngập tràn nhưng anh Dan không khoẻ được. Tôi nghỉ học và thay anh lo lắng việc gia đình.
Lúc đã có thể làm việc lại, anh Dan bắt tôi đi học tiếp. Nhưng tôi không muốn. Anh bảo tôi phải lo học để sau này có được một cô gái yêu thương và chịu kết hônvới mình. Tôi còn nhớ, khi tôi bảo sẽ sống cùng anh suốt đời, Dan bối rối quay mặt đi và tránh.
Suốt ngày tôi và anh bó mình ở trang trại. Đến ngày thứ bảy, khi anh đi sang các vùng khác để giao cây trồng, tôi đi vào thị trấn bằng chiếc xe đạp con con và cùng chơi với lũ bạn. Bọn chúng gọi tôi là Hiệp sĩ vì ngoại hình to cao, đẹp đẽ và vạm vỡ của tôi. Tuy nhiên, khi vào trong phòng thay đồ ở hồ bơi, bọn con trai rất ngạc nhiên khi thấy tôi chưa có một cọng lông nào.
– Tớ không biết. Tớ không quan tâm lắm. Việc tớ có mọc lông hay không thì có gì quan trọng?
Daniel rú lên và nhìn tôi kinh ngạc. Nó nghĩ tôi là người từ trên trời rơi xuống.
– Cậu không biết à? Khi cậu có lông ở háng, cậu sẽ bắt đầu trở thành đàn ông. Cậu sẽ bắt đầu trưởng thành.
– Thế thì sao?
– Trời ạ. Điều đó thiêng liêng và vĩ đại lắm. Khó mà diễn tả được. Tóm lại là khi đó chúng ta bắt đầu thành người lớn.
Tôi khẽ liếc nhìn sang ba thằng bạn. Bọn chúng đều mọc lông ở phía trên gốc dương vật của mình, Thằng Daniel có những cọng màu vàng nhợt, lún phún và xoăn xoăn. Thằng Tom thì đen và rậm rạp. Nó là đứa cao nhất trong ba đứa còn tiếng nói của nó thì đã hết ồm oàm từ năm ngoái. Thằng Dave là đứa lùn và nhỏ con nhất đám, nhưng cũng đã có vài cọng lông. Tuy nhiên, dương vật của bọn chúng xem ra đều nhỏ hơn tôi.
Thế ra bọn chúng đều dần thành người lớn. Chỉ còn tôi là con nít.
Dave nhìn cặc tôi thêm một hồi, rồi nó nói lí nhí:
– Trông cái của cậu gọn và đẹp nhỉ.
Daniel rụt rè hỏi:
– Thế cậu có thấy cái… ờ… lông của anh Dan cậu chưa?
– Chưa. Tớ chưa thấy bao giờ. Nhưng tớ nghĩ chắc là anh ấy có lông mà. Anh ấy đã 21 tuổi. Anh ấy đã là người lớn rồi.
– Này – thằng Tom chen vào – tớ nghe hai anh tớ nói với nhau là anh Dan của cậu không bình thường.
– Thế nào là không bình thường?
– Tớ không biết. Nhưng anh tớ nói anh cậu không quen với con gái bao giờ. Tớ nghĩ là anh ấy không thích con gái thì phải. Mà đàn ông ai không thích con gái thì không phải là bình thường. Tuy nhiên cậu cứ yên tâm. Mấy anh tớ có vẻ thích anh cậu lắm. Và họ cũng chẳng có vẻ gì là thích con gái cả. Tớ nghĩ bọn họ cũng chẳng bình thường.
– Nhảm. Chẳng qua thì anh tớ quá bận rộn nên không có thời gian tìm kiếm bạn trai đó thôi.
Buổi tối, anh Dan nấu cho tôi món súp trứng cá. Trông anh có vẻ vui đến cực độ. Tôi nhìn anh chằm chằm và anh khẽ lấy tay quệt lên má mình.
– Có cái gì dính trên má anh sao?
– Không có. Mặt anh mịn màn và sạch lắm.
– Vậy thì sao em nhìn chằm chằm vào anh thế?
– Hừm… trông anh đâu có không bình thường?
Dan trợn mắt lên. Anh nhìn tôi thảng thốt:
– Em… không… không bình thường… ý em là… là gì????
– Ờ thằng Tom nói đàn ông không thích quen với phụ nữ là người không bình thường. Anh thì không quen với phụ nữ thật, nhưng anh đâu có không bình thường đâu nhỉ?
– Ôi trời! Timmy, em nói năng thế à?
Anh Dan trợn mắt thêm một lần nữa và tôi im bặt. Tôi cuối đầu xuống và ăn hết món súp. Lúc tôi định đứng dậy dẹp dĩa thì anh Dan bắt đầu nói.
– Timmy này, anh xin lỗi. Thời gian qua anh chưa chú ý nhiều đến em. Có lẽ em đã bắt đầu lớn, bắt đầu tò mò về mọi thứ xung quanh. Anh có trách nhiệm phải hướng dẫn cho em nhưng anh không làm tốt việc này. Lẽ ra em còn phải ở trường học. Các giáo viên sẽ dạy em nhiều hơn.
Tôi cố làm ra vẻ hiểu biết. Tôi hít một hơi và nói một tràng:
– Xời, ý anh muốn nói đến chuyện mọc lông chứ gì? Em chưa có mọc. Mấy đứa