Chị Gái Chăn Bò
ờng báo lại thằng An có đến đây xin phép cho Lợi vào rẫy ở đồi Phong Phú chơi đến sáng mai sẽ về, nó mừng thầm trong bụng với một dự định thật táo bạo là nó sẽ đi Phong Phú nhưng không đi, chỉ lấy đó làm cớ để đến nhà chị Thúy chơi chiều nay, vì lúc nãy chị có kêu nó nhưng do không biết là có xin phép bố mẹ được hay không nên nó chưa dám nhận lời. Sau khi tắm rửa sạch sẽ, nó lễ phép xin phép bố mẹ rồi dắt xe đạp ra chạy về phía Xóm Cát, rẽ quặt về phía Ty Điện lực, đạp thẳng qua Long Hương. Đến nhà chị Thúy, nó được chị vui mừng đón tiếp, khác hẳn với vẻ hung dữ của chị lúc trưa khi đánh nhau với đám chăn bò du côn ; thấy tâm trạng chị như vậy, nó mới bậm môi bấm gan nói nhỏ với chị là tối nay nó mời chị đi xem phim có được không? Nghe qua, những tưởng là chị sẽ phùng mang trợn má với nó, nào ngờ chị thoáng ngần ngừ rồi gật đầu đồng ý. Đám giỗ nhà chị Thúy thật đông người, không biết ai là ai cả ; chị Thúy và Lợi được xếp vào ngồi ăn ở dưới nhà bếp cùng một đám bạn trạc tuổi và lại có ưu tiên ăn trước vì chị có công chuyện do cậu chị giao cho phải làm tối nay. Mấy bữa rày, đêm nào cậu cũng đều vào khu cống Bà Vụng để ngủ trông coi chuồng bò tạm làm ở đấy có tất cả tám con mới mua từ Long Khánh về ; ngặt tối nay, cậu phải lái đò qua hầm cá ở Long Sơn để chở cá về giao cho mối tại chợ Bà Rịa nên cậu nhờ chị Thúy đi giữ chuồng bò cho cậu một đêm. Ngồi trong bàn ăn, sợ thằng bạn mình ngại nên chị gắp rất nhiều thức ăn cho nó ; nào chả giò, nào lagu kèm bánh mì, nào bánh hỏi thịt quay, nào bún lẩu…Ăn uống no nê, chị Thúy mang theo đèn pin, thùng nước đá cùng ít trái cây rồi dắt xe đạp ra, cùng Lợi đi ngược lại con đường quốc lộ 51 về phía Bà Rịa. Nó dẫn chị vào một quán café-video cách quán phở Thanh Hà một ngã tư, đây chính là nơi mà năm ngoái nó và cô Hải hay đến uống café xem phim rồi sau đó là dính luôn với nhau. Khi đã ngồi yên vị trong quán, lúc này nó mới để ý thấy là chị Thúy có vẻ khang khác ngày thường, không hẳn là do chiếc áo xoa màu xanh dương và chiếc quần saten bóng lưỡng chị mặc trên người mà nét mặt chị hình như có một lớp phấn nên trắng hơn thì phải, còn nếu không lầm thì từ mái tóc dài của chị cũng thoang thoảng một mùi dầu thơm. Thấy Lợi không những im lặng mà còn có vẻ chăm chú để ý nhìn mình, chị hơi ngượng :
– Nè, có gì lạ không mà sao Lợi cứ nhìn tui hoài vậy?
– Đâu có gì đâu! – Lợi chối bừa vì sợ chị nổi sùng lên thì nó chỉ có nước chết mà thôi – Chị uống gì?
– Lợi kêu cho tui café đá đi. Tui thích uống café đá lắm.
Lợi gọi chủ quán làm hai ly café đá và sau khi hai đứa nhâm nhi café khoảng năm phút thì chiếc tivi 21 inch trong quán bắt đầu chiếu một bộ phim xã hội đen Hồng Kông. Chị Thúy có vẻ thích thú vô cùng, chị vừa uống từng ngụm café vừa xem phim và cũng không quên bàn tán, thảo luận, dự đoán cùng thằng bạn về bộ phim đang xem. Xem xong hai bộ phim, nhìn đồng hồ quán thì thấy đúng chín giờ, với tâm trạng hơi chán nản, Lợi toan từ biệt chị để về nhà thì chị bỗng thầm thì rủ nó vào cống Bà Vụng ngủ canh chừng bò của cậu chị chung với chị cho vui. Nó mừng còn hơn là bắt được vàng vì dẫu sao nó vẫn còn dịp để gần gũi chị, vả lại gia đình nó đã cho nó tự do nguyên cả một đêm nay rồi thì còn ngần ngại chi nữa mà không chịu đi chơi cùng chị cho uổng phí đi cơ hội ngàn năm chỉ có một mà thôi. Vậy là nó trả tiền café rồi cùng chị, hai đứa hăm hở đạp xe đi về phía Xóm Cát, nhắm hướng cầu Bà Vụng thẳng đến. Trời đêm nay không có trăng nên mọi đường mọi nẻo đều tối om om đến nỗi dù cho có ngửa bàn tay lên thì chắc cũng chẳng trông thấy gì cả. Sau khi gửi xe tại nhà một người quen sát mé đường, chị Thúy cầm túi trái cây, đi trước chậm rãi từng bước một và soi đèn pin cho Lợi xách thùng nước đá lầm lũi theo sau trên con đường mòn len lõi giữa các vườn cây. Khoảng gần năm phút sau, hai đứa lò mò bước vào một cái chòi mái lợp tranh, vách chổ bằng lá buôn, chổ bằng lá dừa nước được ngăn ra làm đôi, gian ngoài là chuồng bò cách biệt với gian trong là chổ ngủ bằng một vách gỗ đóng sát mặt đất, nền lát xi măng.
Chị Thúy dẫn thằng bạn chị vào gian trong, chị tắt hẳn đèn pin sau khi mở cái đèn măngxông treo nơi sợi dây kẽm thòng từ trên cây đà ngang căn chòi xuống. Ở đây chỉ có mỗi một cái giường đơn bằng gỗ mộc trãi manh chiếu tương đối hãy còn mới, có thêm một cái gối ôm và một cái mền cũ màu cứt ngựa cùng với hai ba cái ghế đẩu chứ ngoài ra không còn đồ dùng nào khác. Tuy ở sát chuồng bò nhưng phần vì có vách ngăn kín vả lại phân bò mùi của nó không hắc, không đậm như phân các loài vật khác nên cũng chẳng có gì gọi là ô nhiễm môi trường cả.
Mỗi ngày đi chăn bò, chị Thúy và Lợi đều đi ngang qua đây nhưng chưa lần nào ghé vào vì chẳng có gì để chơi, vả lại cậu chị thường hay tận dụng căn chòi này làm nơi sát phạt bài cào, xì zách, xập xám với mấy tay lái bò. Lúc nãy, trên đường đi vào, vì trời tối nên cả hai chị em đều không để ý là đã xuất hiện những luồng gió lành lạnh thổi tới ; giờ đây, một trận mưa đêm bất thần ào ào đổ xuống khiến hai đứa không khỏi giật mình thảng thốt, hú hồn nếu mà đi chậm một chút thì chắc chắn là ướt như chuột lột. Do vách chòi che kín và cả hai gian đều có cửa ra vào đóng kín nên dù mưa lớn gió to vẫn không thể tạt vào được, chỉ có hơi cảm giác một chút lành lạnh mà thôi. Lợi nhìn quanh quất chỉ thấy có mỗi cái giường thì bất chợt chạnh lòng nghĩ ngợi chả nhẽ tối nay, nó lại ngủ chung với chị ấy trên cái giường này hay sao? Như đi guốc trong bụng thằng bạn, chị Thúy chề môi nói :
– Sao ông tướng? Hổng dám ngủ chung với tui hả? Ai ăn thịt ăn cá gì ông tướng đâu mà sợ.
– Ở đây có cái gì trãi dưới đất được không chị?
– Lợi hỏi chi vậy?
– Thì để tui ngủ dưới đất cho, còn chị ngủ trên giường cho thoải mái!
– Thôi đi ông! Bây giờ nghe lời tui, Lợi nằm ở mé trong, còn tui nằm ngoài. Giường rộng mà, không có chật chội gì đâu.
Lợi để ý thấy từ lúc trưa, sau khi dẹp loạn đám chăn bò Hòa Long thì bỗng dưng chị Thúy thay đổi hẳn kiểu cách xưng hô với nó ; trước kia, hễ chị mở miệng ra toàn là mày tao, còn giờ lại kêu tên nó và xưng bằng tui. Dĩ nhiên là nó làm sao mà biết được đã có một vườn hoa nở rộ trong tận cõi lòng chị khi chị thấy thằng bạn chị tuy yếu sức nhưng cũng cố gắng bênh vực chị bằng cách cầm nhánh tre quất túi bụi vào mấy thằng chăn bò ; nếu không có hành động của nó thì cho dù có dữ dằn đến mấy, chị cũng khó lòng mà thắng nổi đám chăn bò du côn du đãng kia. Không còn cách nào nữa cả, nó đành cùng chị ngồi xuống giường nhâm nhi mấy trái nhãn khi nãy chị mang theo ; hai chị em vừa ăn vừa nói chuyện vui vẻ. Khi nãy, mặc dù uống ly café đá pha hơi đậm nhưng vì xem liên tục hai bộ phim nên giờ Lợi đã cảm thấy ngáp ngắn ngáp dài ; để nguyên cả áo chemise màu xám và quần tây xanh, nó co cả người nằm xuống mé trong chiếc giường. Lát sau, chị Thúy cũng từ từ ngã người nằm cạnh nó nơi mé ngoài và trận mưa đêm bên ngoài chẳng khác gì một bản tình ca nhẹ nhàng, du dương rót vào tai hai đứa trước khi sa vào giấc ngủ say nồng trong cảm giác tuy lành lạnh nhưng thật ấm
– Nè, có gì lạ không mà sao Lợi cứ nhìn tui hoài vậy?
– Đâu có gì đâu! – Lợi chối bừa vì sợ chị nổi sùng lên thì nó chỉ có nước chết mà thôi – Chị uống gì?
– Lợi kêu cho tui café đá đi. Tui thích uống café đá lắm.
Lợi gọi chủ quán làm hai ly café đá và sau khi hai đứa nhâm nhi café khoảng năm phút thì chiếc tivi 21 inch trong quán bắt đầu chiếu một bộ phim xã hội đen Hồng Kông. Chị Thúy có vẻ thích thú vô cùng, chị vừa uống từng ngụm café vừa xem phim và cũng không quên bàn tán, thảo luận, dự đoán cùng thằng bạn về bộ phim đang xem. Xem xong hai bộ phim, nhìn đồng hồ quán thì thấy đúng chín giờ, với tâm trạng hơi chán nản, Lợi toan từ biệt chị để về nhà thì chị bỗng thầm thì rủ nó vào cống Bà Vụng ngủ canh chừng bò của cậu chị chung với chị cho vui. Nó mừng còn hơn là bắt được vàng vì dẫu sao nó vẫn còn dịp để gần gũi chị, vả lại gia đình nó đã cho nó tự do nguyên cả một đêm nay rồi thì còn ngần ngại chi nữa mà không chịu đi chơi cùng chị cho uổng phí đi cơ hội ngàn năm chỉ có một mà thôi. Vậy là nó trả tiền café rồi cùng chị, hai đứa hăm hở đạp xe đi về phía Xóm Cát, nhắm hướng cầu Bà Vụng thẳng đến. Trời đêm nay không có trăng nên mọi đường mọi nẻo đều tối om om đến nỗi dù cho có ngửa bàn tay lên thì chắc cũng chẳng trông thấy gì cả. Sau khi gửi xe tại nhà một người quen sát mé đường, chị Thúy cầm túi trái cây, đi trước chậm rãi từng bước một và soi đèn pin cho Lợi xách thùng nước đá lầm lũi theo sau trên con đường mòn len lõi giữa các vườn cây. Khoảng gần năm phút sau, hai đứa lò mò bước vào một cái chòi mái lợp tranh, vách chổ bằng lá buôn, chổ bằng lá dừa nước được ngăn ra làm đôi, gian ngoài là chuồng bò cách biệt với gian trong là chổ ngủ bằng một vách gỗ đóng sát mặt đất, nền lát xi măng.
Chị Thúy dẫn thằng bạn chị vào gian trong, chị tắt hẳn đèn pin sau khi mở cái đèn măngxông treo nơi sợi dây kẽm thòng từ trên cây đà ngang căn chòi xuống. Ở đây chỉ có mỗi một cái giường đơn bằng gỗ mộc trãi manh chiếu tương đối hãy còn mới, có thêm một cái gối ôm và một cái mền cũ màu cứt ngựa cùng với hai ba cái ghế đẩu chứ ngoài ra không còn đồ dùng nào khác. Tuy ở sát chuồng bò nhưng phần vì có vách ngăn kín vả lại phân bò mùi của nó không hắc, không đậm như phân các loài vật khác nên cũng chẳng có gì gọi là ô nhiễm môi trường cả.
Mỗi ngày đi chăn bò, chị Thúy và Lợi đều đi ngang qua đây nhưng chưa lần nào ghé vào vì chẳng có gì để chơi, vả lại cậu chị thường hay tận dụng căn chòi này làm nơi sát phạt bài cào, xì zách, xập xám với mấy tay lái bò. Lúc nãy, trên đường đi vào, vì trời tối nên cả hai chị em đều không để ý là đã xuất hiện những luồng gió lành lạnh thổi tới ; giờ đây, một trận mưa đêm bất thần ào ào đổ xuống khiến hai đứa không khỏi giật mình thảng thốt, hú hồn nếu mà đi chậm một chút thì chắc chắn là ướt như chuột lột. Do vách chòi che kín và cả hai gian đều có cửa ra vào đóng kín nên dù mưa lớn gió to vẫn không thể tạt vào được, chỉ có hơi cảm giác một chút lành lạnh mà thôi. Lợi nhìn quanh quất chỉ thấy có mỗi cái giường thì bất chợt chạnh lòng nghĩ ngợi chả nhẽ tối nay, nó lại ngủ chung với chị ấy trên cái giường này hay sao? Như đi guốc trong bụng thằng bạn, chị Thúy chề môi nói :
– Sao ông tướng? Hổng dám ngủ chung với tui hả? Ai ăn thịt ăn cá gì ông tướng đâu mà sợ.
– Ở đây có cái gì trãi dưới đất được không chị?
– Lợi hỏi chi vậy?
– Thì để tui ngủ dưới đất cho, còn chị ngủ trên giường cho thoải mái!
– Thôi đi ông! Bây giờ nghe lời tui, Lợi nằm ở mé trong, còn tui nằm ngoài. Giường rộng mà, không có chật chội gì đâu.
Lợi để ý thấy từ lúc trưa, sau khi dẹp loạn đám chăn bò Hòa Long thì bỗng dưng chị Thúy thay đổi hẳn kiểu cách xưng hô với nó ; trước kia, hễ chị mở miệng ra toàn là mày tao, còn giờ lại kêu tên nó và xưng bằng tui. Dĩ nhiên là nó làm sao mà biết được đã có một vườn hoa nở rộ trong tận cõi lòng chị khi chị thấy thằng bạn chị tuy yếu sức nhưng cũng cố gắng bênh vực chị bằng cách cầm nhánh tre quất túi bụi vào mấy thằng chăn bò ; nếu không có hành động của nó thì cho dù có dữ dằn đến mấy, chị cũng khó lòng mà thắng nổi đám chăn bò du côn du đãng kia. Không còn cách nào nữa cả, nó đành cùng chị ngồi xuống giường nhâm nhi mấy trái nhãn khi nãy chị mang theo ; hai chị em vừa ăn vừa nói chuyện vui vẻ. Khi nãy, mặc dù uống ly café đá pha hơi đậm nhưng vì xem liên tục hai bộ phim nên giờ Lợi đã cảm thấy ngáp ngắn ngáp dài ; để nguyên cả áo chemise màu xám và quần tây xanh, nó co cả người nằm xuống mé trong chiếc giường. Lát sau, chị Thúy cũng từ từ ngã người nằm cạnh nó nơi mé ngoài và trận mưa đêm bên ngoài chẳng khác gì một bản tình ca nhẹ nhàng, du dương rót vào tai hai đứa trước khi sa vào giấc ngủ say nồng trong cảm giác tuy lành lạnh nhưng thật ấm