Hành Hạ Cô Giáo Cà Mau – Truyện Sex Cực Đỉnh 2016
ậu bắt cậu phải học hết lớp 12 mới cho cậu đi làm ăn buôn bán. Lúc này cô mới thấy mến mến thêm chút xíu thằng học trò mình. Nhìn thấy cậu ta ra vẻ công tử, ăn chơi như vậy chứ cũng biết làm ăn buôn bán ghê quá, không phải là dạng ‘phá gia chi tử’ như mọi người vẫn nghĩ. Cô khuyên cậu ta ráng học hết mấy năm đi, rồi lúc đó tha hồ ra ngoài làm ăn buôn bán, nghe vậy cậu ta chỉ cười. Cả hai nói chuyện hăng say chứ không phải chỉ im lặng như cái hồi cô đi với thằng Miên, nhờ vậy hình như đoạn đường đi xuống chỗ đầm tôm nó ngắn hơn rất nhiều. Thằng Cường xuống đến nơi, cậu ta bấm kèn mấy cái là mấy người làm mở cổng ra liền, cậu ta phi thẳng xe vào trong, vào sâu trong trại, đi thẳng về chỗ căn chòi của thằng Miên. Xe vừa dừng lại thì thằng Miên đã chạy từ trong chòi ra tiếp đón cả hai. Thằng Miên cúi đầu chào khi thấy Cường:
– Dạ… chào cậu…
Rồi hắn quay qua chào cô khi thấy cô mở khẩu trang ra:
– Chào em… – Thằng Cường nghe vậy thì tằng hắng, trừng mắt nhìn hắn, thằng Miên hoảng hồn vội thay đổi cách xưng hô – Dạ… chào cô…
Cường cười tươi rồi quay qua nhìn cô nói:
– Bữa nay mình đi rừng U Minh chơi nhe em…
Cô còn thắc mắc thì thằng Miên đã nhanh nhảu chỉ đường, thằng Cường dắt cô đi từ sau. Lúc thằng Miên đi phía trước, cô hỏi thằng Cường:
– Anh làm gì dữ với người ta vậy?
– Uhm… nó là kẻ ăn người ở trong nhà anh… anh không dữ vậy cho nó leo lên đầu àh…
– Biết vậy… nhưng anh hiền tý có sao đâu… dù sao thì…
– Thì sao… cũng là kẻ từng… ấy ấy với em àh…
– Anh này… lại nói chuyện đó nữa… em giận đó…
– Hi hi… vậy thôi… nhưng em cứ để nó gọi vậy đi… nó chừng 20 tuổi àh… em gọi nó bằng em là được rồi, xưng cô hay chị gì đó là được rồi…
Phương nghe vậy thì mĩm cười nói với cậu ta:
– Anh… anh nói người ta sao không nhìn mình… anh bi nhiêu tuổi rồi…
– Thì… thì 17 rồi… mà… mà em so sánh làm gì… anh khác… nó khác… cứ gọi vậy đi…
Cả hai xì xầm với nhau một tý thì thằng Miên đã dẫn họ đi tới một bến nhỏ. Ở đây có đậu sẵn chiếc xuồng ba lá, Miên nói đây là phương tiện tốt nhất để khám phá rừng U Minh. Chỗ cầu tàu nhỏ nhưng khá cao, thằng Miên xuống trước, hắn đỡ cho cô Phương xuống sau, thằng Cường đi sau cùng. Cô ngại hết sức, bến thì cao, cô phải cúi cúi mới leo xuống xuồng được. Cô cũng ở Cần Thơ nên chuyện xuồng bè là chuyện nhỏ, bị có cái là cái đầm cô mặc ngắn quá, leo xuống thì thằng Miên ngồi ở dưới, hắn địa thấy hết. Mà quả nhiên khi cô chu chu cái mông leo xuống, hắn ngồi dưới nhìn như đứng tròng, mắt nhìn xuyên vào váy của cô. Thằng Cường ở trên thấy vậy thì khoái chí lắm. Cậu ta cũng biết vậy nên lúc đều kêu Phương cứ ở truồng thôi, mà không sao, lúc này cô mặc cái quần lọt khe, nhìn càng hấp dẫn, thằng Miên chắc hứng lắm.
Xuống xuồng, thằng Cường ngồi một đầu, thằng Miên một đầu, cô ngồi ở giữa, xoay lưng về phía Cường, quay mặt về thằng Miên. Thằng Miên cầm mái chèo, cho chiếc xuồng nhẹ nhàng đưa cả ba đi qua mấy con lạch nhỏ, vào khu vực rừng ở gần đó. Càng vào sâu trong rừng, mấy cây tràm càng um tùm, che phủ cả bầu trời phía trên, nhiều khi chỉ có ít ánh sáng rọi xuống phía dưới, chắc nó u tối vậy nên người ta mới gọi là rừng U Minh. Dòng nước dưới xuồng càng lúc càng đen, nhưng nó bốc cái mùi gì đó thơm thơm. Thằng Miên nói tại chỗ này nước tù đọng không thoát đi được, lá tràm nó rơi không thoát được nên mới ra màu đó. Nhưng cái này từ lá tràm nên nó mới thơm vậy, khắp rừng U Minh nước đều đen như thế. Thằng Miên kể ngày xưa khu này nước đều đen vậy, người Khmer gọi là Tuk Mâu (nước đen), người Việt từ xứ khác tới không biết dịch nên mới gọi là Cà Mau, ra cái tên của địa danh. Hôm nay đi với thằng Cường rồi có cả thằng Miên làm hướng dẫn viên, cô Phương như biết thêm nhiều về vùng đất này.
Chèo xuồng một đoạn khá xa, cả ba tắp vào một ngôi nhà xây ngay trên vùng nước, nhà xây theo kiểu nhà sàn, bằng xi măng khá chắc chắc, len lõi giữa những hàng cây tràm. Cường nói cũng đói bụng rồi nên ghé chỗ này ăn trưa nghĩ ngơi. Cả hai dắt cô len lõi theo cái hành lang xi măng, chạy loanh quanh dưới mấy tán cây tràm rồi ra đến một căn chòi. Chỗ này để mái lá, vách xi măng xây cao chỉ ngang ngực, nhìn quanh có thể ngắm cảnh được. Bên trong không có bàn ghế chi hết, chỉ trải mấy tấm chiếu chắc để người ta ngồi chơi ăn uống. Nhà bếp của gia chủ nằm cách xa, thằng Miên nói cô và Cường ngồi trong chòi chơi nghĩ ngơi, hắn ta đi kêu người ta làm đồ ăn thức uống. Cường dặn thằng Miên mấy món ăn rồi để hắn chạy đi.
Thằng Miên vừa đi khuất, cô Phương đứng xớ rớ trong chòi định ngắm cảnh xung quanh một tý liền bị cậu ta ôm chầm lấy. Cậu ta vòng tay ôm quanh eo cô, hôn lên môi thật lâu, rồi hỏi nhỏ:
– Hôm nay đi chơi vui không em?
Cô không còn lạ gì cậu ta nữa, để mặc cho Cường ôm hôn mê say, cô gật gật đầu. Mới đầu đi chơi cô chưa biết thằng Cường tính làm gì, tưởng cậu ta chỉ chở cô xuống đầm tôm rồi làm này nọ thôi, ai dè cũng đưa cô đi chơi trong rừng, vui quá trời quá đất luôn. Thấy cô giáo gật đầu tỏ ý bằng lòng, Cường vui lắm. Cậu ta đỡ cô ngồi xuống, gác một chân cho cô dựa vào, tiếp tục hôn cô thật nồng nàng. Tay Cường đưa lên áo cô, xoa bóp vú cô từ bên ngoài. Bóp nhẹ cái áo một cái, Cường thích thú cười nói:
– Ngoan đó! Không mặc áo ngực luôn…
Thì ra thằng Cường có dặn, nhưng thấy cô vẫn mặc quần lót, không nghĩ là cô nghe lời cậu ta không mặc áo vú. Cô bẽn lẽn:
– Thì anh biểu mà… chỉ dán miến dán để che… che cái đầu ty thôi…
– Hi hi… thì vú em bự mà… không mặc áo có sao đâu… thấy chưa, giờ bóp đã dễ sợ…
– Ứ… ghét quá… nói gì mà nói thẳng tưng vậy hà…
Cậu ta hôn hít lên cổ, lên tai, tay vẫn bóp bóp vú cô qua lớp vải ren mềm thiệt thích thú. Liếc thấy cô giáo sung sướng co chân lên Cường nhanh tay lòn tay vén cái váy lên, xoa xoa mu lồn cô qua cái quần lọt khe bé xíu. Cái quần chỉ có miếng vải tam giác, che không đủ chùm lông trên mu của cô, nhìn hấp dẫn vô cùng. Cường thọc ngón tay vô đó không thấy đã bèn vén cả cái đầm lên luôn, đẩy cho cái quần lót ra khỏi chân cô. Cô cầm tay Cường lại, nói thật nhỏ trong hơi thở:
– Đừng anh… để vậy đi… cởi ra… mắc cỡ lắm…
Cường thủ thỉ: – Mắc cỡ gì?
– Rủi… rủi thằng Miên thấy thì sao?
– Hi hi… nó đứng đó nhìn nãy giờ rồi… em lo gì…
Cô hoảng hồn quay mặt qua, ngước nhìn lên thấy quả nhiên thằng Miên đã đứng ngay phía trước cô, lặng thinh nhìn hai người nãy giờ. Cô mắc cỡ quá, lấy tay che che chỗ cái váy bị thằng Cường lật lên nhưng cậu ta đã gạt tay cô ra. Thằng Cường vẫn ôm hôn cô ở phần trên, tay cậu ta không thọc thọc bên dưới nữa mà búng tay ra dấu cho thằng Miên. Hắn đứng nãy giờ hình như chỉ chờ cậu chủ ra hiệu thôi là vội xà xuống ngay. Hắn quỳ vào giữa hai chân đang mở rộng của cô Phương, đưa mặt vào chỗ cái váy đã bị lật lên. Thằng Miên úp mặt vào mu lồn cô, hít một hơi dài. Cô Phương trân mình, kêu ứ lên một tiếng. Cường cười khoá
– Dạ… chào cậu…
Rồi hắn quay qua chào cô khi thấy cô mở khẩu trang ra:
– Chào em… – Thằng Cường nghe vậy thì tằng hắng, trừng mắt nhìn hắn, thằng Miên hoảng hồn vội thay đổi cách xưng hô – Dạ… chào cô…
Cường cười tươi rồi quay qua nhìn cô nói:
– Bữa nay mình đi rừng U Minh chơi nhe em…
Cô còn thắc mắc thì thằng Miên đã nhanh nhảu chỉ đường, thằng Cường dắt cô đi từ sau. Lúc thằng Miên đi phía trước, cô hỏi thằng Cường:
– Anh làm gì dữ với người ta vậy?
– Uhm… nó là kẻ ăn người ở trong nhà anh… anh không dữ vậy cho nó leo lên đầu àh…
– Biết vậy… nhưng anh hiền tý có sao đâu… dù sao thì…
– Thì sao… cũng là kẻ từng… ấy ấy với em àh…
– Anh này… lại nói chuyện đó nữa… em giận đó…
– Hi hi… vậy thôi… nhưng em cứ để nó gọi vậy đi… nó chừng 20 tuổi àh… em gọi nó bằng em là được rồi, xưng cô hay chị gì đó là được rồi…
Phương nghe vậy thì mĩm cười nói với cậu ta:
– Anh… anh nói người ta sao không nhìn mình… anh bi nhiêu tuổi rồi…
– Thì… thì 17 rồi… mà… mà em so sánh làm gì… anh khác… nó khác… cứ gọi vậy đi…
Cả hai xì xầm với nhau một tý thì thằng Miên đã dẫn họ đi tới một bến nhỏ. Ở đây có đậu sẵn chiếc xuồng ba lá, Miên nói đây là phương tiện tốt nhất để khám phá rừng U Minh. Chỗ cầu tàu nhỏ nhưng khá cao, thằng Miên xuống trước, hắn đỡ cho cô Phương xuống sau, thằng Cường đi sau cùng. Cô ngại hết sức, bến thì cao, cô phải cúi cúi mới leo xuống xuồng được. Cô cũng ở Cần Thơ nên chuyện xuồng bè là chuyện nhỏ, bị có cái là cái đầm cô mặc ngắn quá, leo xuống thì thằng Miên ngồi ở dưới, hắn địa thấy hết. Mà quả nhiên khi cô chu chu cái mông leo xuống, hắn ngồi dưới nhìn như đứng tròng, mắt nhìn xuyên vào váy của cô. Thằng Cường ở trên thấy vậy thì khoái chí lắm. Cậu ta cũng biết vậy nên lúc đều kêu Phương cứ ở truồng thôi, mà không sao, lúc này cô mặc cái quần lọt khe, nhìn càng hấp dẫn, thằng Miên chắc hứng lắm.
Xuống xuồng, thằng Cường ngồi một đầu, thằng Miên một đầu, cô ngồi ở giữa, xoay lưng về phía Cường, quay mặt về thằng Miên. Thằng Miên cầm mái chèo, cho chiếc xuồng nhẹ nhàng đưa cả ba đi qua mấy con lạch nhỏ, vào khu vực rừng ở gần đó. Càng vào sâu trong rừng, mấy cây tràm càng um tùm, che phủ cả bầu trời phía trên, nhiều khi chỉ có ít ánh sáng rọi xuống phía dưới, chắc nó u tối vậy nên người ta mới gọi là rừng U Minh. Dòng nước dưới xuồng càng lúc càng đen, nhưng nó bốc cái mùi gì đó thơm thơm. Thằng Miên nói tại chỗ này nước tù đọng không thoát đi được, lá tràm nó rơi không thoát được nên mới ra màu đó. Nhưng cái này từ lá tràm nên nó mới thơm vậy, khắp rừng U Minh nước đều đen như thế. Thằng Miên kể ngày xưa khu này nước đều đen vậy, người Khmer gọi là Tuk Mâu (nước đen), người Việt từ xứ khác tới không biết dịch nên mới gọi là Cà Mau, ra cái tên của địa danh. Hôm nay đi với thằng Cường rồi có cả thằng Miên làm hướng dẫn viên, cô Phương như biết thêm nhiều về vùng đất này.
Chèo xuồng một đoạn khá xa, cả ba tắp vào một ngôi nhà xây ngay trên vùng nước, nhà xây theo kiểu nhà sàn, bằng xi măng khá chắc chắc, len lõi giữa những hàng cây tràm. Cường nói cũng đói bụng rồi nên ghé chỗ này ăn trưa nghĩ ngơi. Cả hai dắt cô len lõi theo cái hành lang xi măng, chạy loanh quanh dưới mấy tán cây tràm rồi ra đến một căn chòi. Chỗ này để mái lá, vách xi măng xây cao chỉ ngang ngực, nhìn quanh có thể ngắm cảnh được. Bên trong không có bàn ghế chi hết, chỉ trải mấy tấm chiếu chắc để người ta ngồi chơi ăn uống. Nhà bếp của gia chủ nằm cách xa, thằng Miên nói cô và Cường ngồi trong chòi chơi nghĩ ngơi, hắn ta đi kêu người ta làm đồ ăn thức uống. Cường dặn thằng Miên mấy món ăn rồi để hắn chạy đi.
Thằng Miên vừa đi khuất, cô Phương đứng xớ rớ trong chòi định ngắm cảnh xung quanh một tý liền bị cậu ta ôm chầm lấy. Cậu ta vòng tay ôm quanh eo cô, hôn lên môi thật lâu, rồi hỏi nhỏ:
– Hôm nay đi chơi vui không em?
Cô không còn lạ gì cậu ta nữa, để mặc cho Cường ôm hôn mê say, cô gật gật đầu. Mới đầu đi chơi cô chưa biết thằng Cường tính làm gì, tưởng cậu ta chỉ chở cô xuống đầm tôm rồi làm này nọ thôi, ai dè cũng đưa cô đi chơi trong rừng, vui quá trời quá đất luôn. Thấy cô giáo gật đầu tỏ ý bằng lòng, Cường vui lắm. Cậu ta đỡ cô ngồi xuống, gác một chân cho cô dựa vào, tiếp tục hôn cô thật nồng nàng. Tay Cường đưa lên áo cô, xoa bóp vú cô từ bên ngoài. Bóp nhẹ cái áo một cái, Cường thích thú cười nói:
– Ngoan đó! Không mặc áo ngực luôn…
Thì ra thằng Cường có dặn, nhưng thấy cô vẫn mặc quần lót, không nghĩ là cô nghe lời cậu ta không mặc áo vú. Cô bẽn lẽn:
– Thì anh biểu mà… chỉ dán miến dán để che… che cái đầu ty thôi…
– Hi hi… thì vú em bự mà… không mặc áo có sao đâu… thấy chưa, giờ bóp đã dễ sợ…
– Ứ… ghét quá… nói gì mà nói thẳng tưng vậy hà…
Cậu ta hôn hít lên cổ, lên tai, tay vẫn bóp bóp vú cô qua lớp vải ren mềm thiệt thích thú. Liếc thấy cô giáo sung sướng co chân lên Cường nhanh tay lòn tay vén cái váy lên, xoa xoa mu lồn cô qua cái quần lọt khe bé xíu. Cái quần chỉ có miếng vải tam giác, che không đủ chùm lông trên mu của cô, nhìn hấp dẫn vô cùng. Cường thọc ngón tay vô đó không thấy đã bèn vén cả cái đầm lên luôn, đẩy cho cái quần lót ra khỏi chân cô. Cô cầm tay Cường lại, nói thật nhỏ trong hơi thở:
– Đừng anh… để vậy đi… cởi ra… mắc cỡ lắm…
Cường thủ thỉ: – Mắc cỡ gì?
– Rủi… rủi thằng Miên thấy thì sao?
– Hi hi… nó đứng đó nhìn nãy giờ rồi… em lo gì…
Cô hoảng hồn quay mặt qua, ngước nhìn lên thấy quả nhiên thằng Miên đã đứng ngay phía trước cô, lặng thinh nhìn hai người nãy giờ. Cô mắc cỡ quá, lấy tay che che chỗ cái váy bị thằng Cường lật lên nhưng cậu ta đã gạt tay cô ra. Thằng Cường vẫn ôm hôn cô ở phần trên, tay cậu ta không thọc thọc bên dưới nữa mà búng tay ra dấu cho thằng Miên. Hắn đứng nãy giờ hình như chỉ chờ cậu chủ ra hiệu thôi là vội xà xuống ngay. Hắn quỳ vào giữa hai chân đang mở rộng của cô Phương, đưa mặt vào chỗ cái váy đã bị lật lên. Thằng Miên úp mặt vào mu lồn cô, hít một hơi dài. Cô Phương trân mình, kêu ứ lên một tiếng. Cường cười khoá