Những người tình loạn luân
ực vì nổi thèm muốn cứ dâng cao nhưng biết là sẽ không bao giờ được thỏa mãn. Khi bị dồn nén lâu ngày như vậy, Đàm Loan dần dần không còn suy nghĩ chính chắn nữa. Buổi chiều cuối cùng trước khi hết kỳ nghỉ, nó tưởng chừng như mình đã trở thành một người khác.
“Hôm nay mình bơi đã hai tiếng rồi, thôi lên đi con,” Thùy Hạ nói.
“Mẹ …”
Thùy Hạ nhìn thằng con đang có vẻ ấp úng.
“Gì hả con?”
Đàm Loan cố mĩm cười để làm dịu nỗi hồi hộp trong lòng nó.
“Mẹ cho con ôm mẹ được không?”
“Tưởng gì! Lại đây với mẹ,” Thùy Hạ cười xòa.
Đàm Loan ôm Thùy Hạ thật sát vào lòng, má nó áp vào mái tóc của nàng. Nó cảm nhận đôi gò vú mềm mại của mẹ nuôi nó áp vào ngực nó. Tay nó vuốt trên làn da lưng mịn màng của nàng.
“Mẹ …”
“Gì hả con?”
“Con chỉ muốn xin mẹ một điều, chỉ một lần rồi thôi.”
“Con muốn gì?”
“Mẹ cho con được … thấy mẹ khỏa thân được không? Chỉ một lần rồi thôi!”
Đàm Loan nhắm mắt chờ đợi một phản ứng giận dữ nảy lửa của Thùy Hạ. Nhưng chuyện đó không xảy ra.
“Con … tại sao con lại có ý nghĩ kỳ cục như vậy?”
Tuy nói vậy, Thùy Hạ không lạ lẫm gì với sự tò mò này của những đứa con trai đang độ trưởng thành về tình dục. Thậm chí, trong lòng nàng bỗng thấy một cảm giác rạo rực lạ kỳ, lại thấy tự hào vì rõ ràng mình vẫn còn có sức thu hút với người khác phái. Bất ngờ, Đàm Loan áp môi của nó lên môi Thùy Hạ và hôn say đắm. Thùy Hạ chết điếng không biết phải phản ứng như thế nào, chỉ buông tay lọt thỏn người trong vòng tay ôm rắn chắc của thằng con. Trong vòng một tích tắc, Đàm Loan bế xốc Thùy Hạ lên nhẹ nhàng như nhấc một con búp-bê và đặt nàng lên bờ hồ. Với một động tác nhanh chóng, nó kéo bung hai chiếc nơ cột giữ chiếc quần bikini của nàng, để lộ khoảnh lông mu mà nàng vưà cắt tỉa gọn gàng hầu có thể mặc đồ tắm. Đàm Loan như ngây như dại áp mặt nó vào chổ cấm kỵ đó, hai tay nó dạng hai đùi nàng ra rồi vạch mép cửa mình nàng. Thùy Hạ cảm nhận được cái lưởi của nó đang liếm tới liếm lui ở cái chỗ đem lại nhiều cảm giác sướng nhất dưới đó, một cái sướng lạ kỳ không diễn tả được. Chỉ trong vài phút, Thùy Hạ như bị tê liệt vì một cơn bảo khoái cảm tràn đến, làm người nàng co giựt khiến nàng phải bám chặt lấy đầu Đàm Loan. Cái cực sướng nó kinh khủng đến độ làm nàng rùng mình, phút chốc tràn ngập người nàng, một khoái cảm mê hồn mà cả đời nàng chưa bao giờ biết đến.
Đàm Loan trườn lên người nàng. Trời lại bắt đầu mưa nặng hạt. Thùy Hạ cảm nhận dương vật to và cứng ngắt của nó đang len lỏi tìm cách đi vào người nàng. Không hiểu vì sao, nàng lại rướn người lên cho nó có thể đút vào dể dàng mà không hề chống cự. Nó mạnh bạo dấn sâu vào làm thủng màn trinh của Thùy Hạ một cách chớp nhoáng. Thế đấy, nàng đã thất trinh với chính thằng con nuôi của mình! Nếu ai mà biết được thì nàng chỉ có nước độn thổ! Âm đạo của nàng đã trơn như trét mở nên nàng không hề thấy đau đớn. Mưa đổ xuống càng ngày càng to nhưng Đàm Loan bất chấp. Dưới cơn mưa dầm dề trong đêm cuối hè, ngay bên bờ hồ tắm, một đôi nam nữ thật đẹp đang cùng nhau chia sẻ sự hoan loạc của một cuộc giao hợp quá đỗi loạn luân. Hai thân thể quyện vào nhau, nhấp nhô sau tấm màn nước mưa. Tiếng mưa rơi làm át đi tiếng rên của Thùy Hạ và tiếng nhóp nhép phát ra khi dương vật của Đàm Loan ra vào nơi âm đạo. Đàm Loan quả là dai sức, sau nửa tiếng mà nó vẫn còn nhấp lên nhấp xuống, ra vào thân thể người mẹ nuôi xinh đẹp của nó . Bất chợt, thằng nhỏ bổng nhắm mắt và nín thở, Thùy Hạ chợt bừng tỉnh và hốt hoảng:
“Đừng xuất tinh vào người mẹ! Mẹ có thể có thai!”
Nhưng đã quá muộn. Từng luồng tinh dịch âm ấm bắn vào sâu trong âm hộ Thùy Hạ. Đàm Loan gục xuống nằm đè lên người nàng, mặc cho nước mưa tầm tả đổ lên hai thân thể trần truồng. Một thoáng sau, nó đứng lên và bế nàng vào nhà.
“Thả cho mẹ xuống…”
Đàm Loan ngoan ngoãn đặt Thùy Hạ xuống rồi lấy khăn cho nàng lau người. Thùy Hạ đỏ mặt mắc cở khi thấy ánh mắt của thằng con lướt khắp thân thể lỏa lồ của mình.
“Mẹ tha lỗi cho con,” nó ấp úng.
Thùy Hạ không biết phải nói gì. Từ đó về sau, nàng không còn có thể mở miệng nói chuyện với Đàm Loan nữa. Quan hệ giữa hai người sẽ không bao giờ còn được như xưa. Hàng rào của sự cấm kỵ đã bị phá vỡ. Nhiều lúc, Thùy Hạ cảm thấy tội lỗi vì có lẽ nàng đã tỏ ra quá khêu gợi, làm Đàm Loan cầm lòng không đặng. Nàng cảm thấy xấu hổ vì chính mình cũng đã tận hưởng những giây phút cực khoái, dù là hành động của hai người quá sức tưởng tượng, không thể chấp nhận được.
***
Sau ngày Đàm Loan lên đường vào nội trú ở Đại Học Berkeley, Thùy Hạ khám phá là mình đã có thai với thằng con nuôi, quả là khủng khiếp! Nàng không cho nó biết mà chỉ viết một lá thư từ biệt cho Đàm Loan rồi dọn qua tiểu bang miền đông, thật xa nơi suốt 5 năm qua Đàm Loan đã từ một cậu bé mồ côi 13 lớn lên trong tình thương và sự chăm sóc của nàng. Nàng biệt tâm, dấu tiệt không cho Đàm Loan biết nàng ở đâu. Khi đứa bé trai ra đời, nàng đặt tên cho nó là Galveston để kỷ niệm nơi nó đã đậu thai. Khi có ai hỏi, nàng chỉ trả lời là nàng thụ thai theo phương pháp cấy nhân tạo vì muốn có con nhưng không có ý định lấy chồng.
Thế rồi, 12 năm thoăn thắt trôi qua. Một hôm, nàng nhận được một cú phone.
“Mẹ, con là Đàm Loan đây … Xin mẹ đừng cúp phone, con phải khổ công lắm mới tìm được mẹ …”
Nàng cúp phone ngay lập tức. Vậy mà Đàm Loan vẫn kiên nhẫn tìm cách liên lạc với nàng. Phải mất một thời gian sau nàng mới làm lành với Đàm Loan và cuối cùng nhận lời đến dự tiệc sinh nhật thứ 30 của nó.
Nhà báo Lê Hưng dễ dàng nhận ra bà Hoàng Thu Thảo vì bà có nét rất giống cô vợ của Đàm Loan. Hoàng Thu Thảo dáng dấp nhỏ nhắn, mảnh khảnh như đa số phụ nữ Việt Nam, gương mặt trái soan, đẹp trí thức với đôi mắt tròn và vẻ mặt sáng, làm bà nhìn trẻ hơn tuổi rất nhiều. Nếu bà đi cùng với vợ của Đàm Loan thì người ta có thể lầm là hai chị em chứ không phải là hai mẹ con.
Lê Hưng vừa định len qua đám đông để đến phỏng vấn Thu Thảo thì một vị khách mời đã nhanh chân đến trước mặt nàng.
“Xin phép bà cho tôi hỏi, bà có phải là Hoàng Thu Thảo không ạ?” người đàn ông trung niên có vóc dáng quí phái nhìn thẳng vào mắt Thu Thảo.
Khi Hoàng Thu Thảo định thần nhìn kỷ lại thì nàng không khỏi giật mình thốt lên:
“Anh … anh đấy hả?”
“Em đến đây hôm nay với ai?”
“Em đi một mình, chồng em bận qua Nhật để họp.”
“Mình ra ngoài nói chuyện nhe?”
Người đàn ông cùng Hoàng Thu Thảo lách người qua cánh cửa để ra khu vườn sau.
“Đã hơn 30 năm mình mới gặp lại nhau. Không hiểu sao anh vẫn thấy hồi hộp như xưa…”
Đứng trước mặt Thu Thảo là Trần Phúc Dư, người tình đầu thời đại học của Thu Thảo. Năm nàng 19 tuổi, hai người đã yêu nhau say đắm. Chẳng may, cha mẹ Thu Thảo bắt nàng phải làm đám cưới với con trai của một thương gia giàu có vừa du học ở Pháp
“Hôm nay mình bơi đã hai tiếng rồi, thôi lên đi con,” Thùy Hạ nói.
“Mẹ …”
Thùy Hạ nhìn thằng con đang có vẻ ấp úng.
“Gì hả con?”
Đàm Loan cố mĩm cười để làm dịu nỗi hồi hộp trong lòng nó.
“Mẹ cho con ôm mẹ được không?”
“Tưởng gì! Lại đây với mẹ,” Thùy Hạ cười xòa.
Đàm Loan ôm Thùy Hạ thật sát vào lòng, má nó áp vào mái tóc của nàng. Nó cảm nhận đôi gò vú mềm mại của mẹ nuôi nó áp vào ngực nó. Tay nó vuốt trên làn da lưng mịn màng của nàng.
“Mẹ …”
“Gì hả con?”
“Con chỉ muốn xin mẹ một điều, chỉ một lần rồi thôi.”
“Con muốn gì?”
“Mẹ cho con được … thấy mẹ khỏa thân được không? Chỉ một lần rồi thôi!”
Đàm Loan nhắm mắt chờ đợi một phản ứng giận dữ nảy lửa của Thùy Hạ. Nhưng chuyện đó không xảy ra.
“Con … tại sao con lại có ý nghĩ kỳ cục như vậy?”
Tuy nói vậy, Thùy Hạ không lạ lẫm gì với sự tò mò này của những đứa con trai đang độ trưởng thành về tình dục. Thậm chí, trong lòng nàng bỗng thấy một cảm giác rạo rực lạ kỳ, lại thấy tự hào vì rõ ràng mình vẫn còn có sức thu hút với người khác phái. Bất ngờ, Đàm Loan áp môi của nó lên môi Thùy Hạ và hôn say đắm. Thùy Hạ chết điếng không biết phải phản ứng như thế nào, chỉ buông tay lọt thỏn người trong vòng tay ôm rắn chắc của thằng con. Trong vòng một tích tắc, Đàm Loan bế xốc Thùy Hạ lên nhẹ nhàng như nhấc một con búp-bê và đặt nàng lên bờ hồ. Với một động tác nhanh chóng, nó kéo bung hai chiếc nơ cột giữ chiếc quần bikini của nàng, để lộ khoảnh lông mu mà nàng vưà cắt tỉa gọn gàng hầu có thể mặc đồ tắm. Đàm Loan như ngây như dại áp mặt nó vào chổ cấm kỵ đó, hai tay nó dạng hai đùi nàng ra rồi vạch mép cửa mình nàng. Thùy Hạ cảm nhận được cái lưởi của nó đang liếm tới liếm lui ở cái chỗ đem lại nhiều cảm giác sướng nhất dưới đó, một cái sướng lạ kỳ không diễn tả được. Chỉ trong vài phút, Thùy Hạ như bị tê liệt vì một cơn bảo khoái cảm tràn đến, làm người nàng co giựt khiến nàng phải bám chặt lấy đầu Đàm Loan. Cái cực sướng nó kinh khủng đến độ làm nàng rùng mình, phút chốc tràn ngập người nàng, một khoái cảm mê hồn mà cả đời nàng chưa bao giờ biết đến.
Đàm Loan trườn lên người nàng. Trời lại bắt đầu mưa nặng hạt. Thùy Hạ cảm nhận dương vật to và cứng ngắt của nó đang len lỏi tìm cách đi vào người nàng. Không hiểu vì sao, nàng lại rướn người lên cho nó có thể đút vào dể dàng mà không hề chống cự. Nó mạnh bạo dấn sâu vào làm thủng màn trinh của Thùy Hạ một cách chớp nhoáng. Thế đấy, nàng đã thất trinh với chính thằng con nuôi của mình! Nếu ai mà biết được thì nàng chỉ có nước độn thổ! Âm đạo của nàng đã trơn như trét mở nên nàng không hề thấy đau đớn. Mưa đổ xuống càng ngày càng to nhưng Đàm Loan bất chấp. Dưới cơn mưa dầm dề trong đêm cuối hè, ngay bên bờ hồ tắm, một đôi nam nữ thật đẹp đang cùng nhau chia sẻ sự hoan loạc của một cuộc giao hợp quá đỗi loạn luân. Hai thân thể quyện vào nhau, nhấp nhô sau tấm màn nước mưa. Tiếng mưa rơi làm át đi tiếng rên của Thùy Hạ và tiếng nhóp nhép phát ra khi dương vật của Đàm Loan ra vào nơi âm đạo. Đàm Loan quả là dai sức, sau nửa tiếng mà nó vẫn còn nhấp lên nhấp xuống, ra vào thân thể người mẹ nuôi xinh đẹp của nó . Bất chợt, thằng nhỏ bổng nhắm mắt và nín thở, Thùy Hạ chợt bừng tỉnh và hốt hoảng:
“Đừng xuất tinh vào người mẹ! Mẹ có thể có thai!”
Nhưng đã quá muộn. Từng luồng tinh dịch âm ấm bắn vào sâu trong âm hộ Thùy Hạ. Đàm Loan gục xuống nằm đè lên người nàng, mặc cho nước mưa tầm tả đổ lên hai thân thể trần truồng. Một thoáng sau, nó đứng lên và bế nàng vào nhà.
“Thả cho mẹ xuống…”
Đàm Loan ngoan ngoãn đặt Thùy Hạ xuống rồi lấy khăn cho nàng lau người. Thùy Hạ đỏ mặt mắc cở khi thấy ánh mắt của thằng con lướt khắp thân thể lỏa lồ của mình.
“Mẹ tha lỗi cho con,” nó ấp úng.
Thùy Hạ không biết phải nói gì. Từ đó về sau, nàng không còn có thể mở miệng nói chuyện với Đàm Loan nữa. Quan hệ giữa hai người sẽ không bao giờ còn được như xưa. Hàng rào của sự cấm kỵ đã bị phá vỡ. Nhiều lúc, Thùy Hạ cảm thấy tội lỗi vì có lẽ nàng đã tỏ ra quá khêu gợi, làm Đàm Loan cầm lòng không đặng. Nàng cảm thấy xấu hổ vì chính mình cũng đã tận hưởng những giây phút cực khoái, dù là hành động của hai người quá sức tưởng tượng, không thể chấp nhận được.
***
Sau ngày Đàm Loan lên đường vào nội trú ở Đại Học Berkeley, Thùy Hạ khám phá là mình đã có thai với thằng con nuôi, quả là khủng khiếp! Nàng không cho nó biết mà chỉ viết một lá thư từ biệt cho Đàm Loan rồi dọn qua tiểu bang miền đông, thật xa nơi suốt 5 năm qua Đàm Loan đã từ một cậu bé mồ côi 13 lớn lên trong tình thương và sự chăm sóc của nàng. Nàng biệt tâm, dấu tiệt không cho Đàm Loan biết nàng ở đâu. Khi đứa bé trai ra đời, nàng đặt tên cho nó là Galveston để kỷ niệm nơi nó đã đậu thai. Khi có ai hỏi, nàng chỉ trả lời là nàng thụ thai theo phương pháp cấy nhân tạo vì muốn có con nhưng không có ý định lấy chồng.
Thế rồi, 12 năm thoăn thắt trôi qua. Một hôm, nàng nhận được một cú phone.
“Mẹ, con là Đàm Loan đây … Xin mẹ đừng cúp phone, con phải khổ công lắm mới tìm được mẹ …”
Nàng cúp phone ngay lập tức. Vậy mà Đàm Loan vẫn kiên nhẫn tìm cách liên lạc với nàng. Phải mất một thời gian sau nàng mới làm lành với Đàm Loan và cuối cùng nhận lời đến dự tiệc sinh nhật thứ 30 của nó.
Nhà báo Lê Hưng dễ dàng nhận ra bà Hoàng Thu Thảo vì bà có nét rất giống cô vợ của Đàm Loan. Hoàng Thu Thảo dáng dấp nhỏ nhắn, mảnh khảnh như đa số phụ nữ Việt Nam, gương mặt trái soan, đẹp trí thức với đôi mắt tròn và vẻ mặt sáng, làm bà nhìn trẻ hơn tuổi rất nhiều. Nếu bà đi cùng với vợ của Đàm Loan thì người ta có thể lầm là hai chị em chứ không phải là hai mẹ con.
Lê Hưng vừa định len qua đám đông để đến phỏng vấn Thu Thảo thì một vị khách mời đã nhanh chân đến trước mặt nàng.
“Xin phép bà cho tôi hỏi, bà có phải là Hoàng Thu Thảo không ạ?” người đàn ông trung niên có vóc dáng quí phái nhìn thẳng vào mắt Thu Thảo.
Khi Hoàng Thu Thảo định thần nhìn kỷ lại thì nàng không khỏi giật mình thốt lên:
“Anh … anh đấy hả?”
“Em đến đây hôm nay với ai?”
“Em đi một mình, chồng em bận qua Nhật để họp.”
“Mình ra ngoài nói chuyện nhe?”
Người đàn ông cùng Hoàng Thu Thảo lách người qua cánh cửa để ra khu vườn sau.
“Đã hơn 30 năm mình mới gặp lại nhau. Không hiểu sao anh vẫn thấy hồi hộp như xưa…”
Đứng trước mặt Thu Thảo là Trần Phúc Dư, người tình đầu thời đại học của Thu Thảo. Năm nàng 19 tuổi, hai người đã yêu nhau say đắm. Chẳng may, cha mẹ Thu Thảo bắt nàng phải làm đám cưới với con trai của một thương gia giàu có vừa du học ở Pháp