Bão Tuyết
Paul và Dan đi leo núi. Cả hai dự định sẽ về nhà đúng ngày 24 để đón Giáng Sinh. Nhưng cơn bão tuyết khiến họ phải lưu lại ở vùng nghỉ mát đó. Cả hai khám phá ra được những khía cạnh mới lạ của người bạn thân của mình… Paul và Dan đã có một đêm Giáng Sinh tuyệt vời nhất!!!
***
Khi bão tuyết kéo đến, nó chẳng bao giờ nhẹ nhàng cả.
Paul và Dan đang đi leo núi để trượt tuyết tại một vùng nghỉ mát nổi tiếng khắp miền Bắc. Có điều hai người đến quá trễ, lại thêm bão tuyết dữ dội. Chẳng còn cách nào khác, họ buộc phải dừng lại khi đang ở trên đường đi về nhà. Chuyến đi phải kéo dài thêm ít nhất một ngày và việc đón giáng sinh xa nhà là điều hiển nhiên không cần bàn cãi.
Trong cơn bão tuyết dày đặc, Dan cố lê bánh xe đi trên đường tuyết trơn trợt. Cuối cùng, khi xe dừng hẳn trước một ụ tuyết to đùng, hai chàng trai quyết định tìm một nhà trọ để nghỉ.
– Hy vọng ngày mai sẽ hết bão tuyết và chúng ta co thể về nhà đón giáng sinh muộn vào ngày 25. Dan nói một cách đầy hy vọng. Anh thích được đón thời khắc giao tiếp giữa hai ngày 24 và 25 tại nhà mình hơn là tại một nơi xa lạ.
– Tớ cũng mong như vậy. Nhưng bây giờ tớ kiệt sức rồi. Lấy va ly đi, chúng ta vào một trong số những khách sạn ở đằng kia và thuê phòng đi.
Công việc cũng chẳng hề đơn giản. Các khách sạn đều kín mít. Dan và Paul lê bước đến khách sạn thứ 12 thì đã mệt đứt hơi. Hai chàng trai thở dốc và định bỏ cuộc thì thấy một khách sạn nữa, ở sát ngay quảng trường không lớn lắm và có một cây thông thật to lấp lánh đầy đèn.
Tuyết vẫn không ngừng rơi xuống và gió thì gào rú. Paul nói trong tuyệt vọng
– Tớ sẽ ngủ ngay dưới gốc cây thông kia nếu cái khách sạn chết tiệt đó không còn một chỗ trống.
Dan mỉm cười an ủi anh bạn mình rồi xốc nách anh ta tới cạnh cánh cửa. Hít một hơi dài, Dan gõ cửa đúng ba cái. Cánh cửa mở ra.
– Mướn phòng à các chàng trai. Xin lỗi nha, chúng tôi hết sạch rồi – Ông chủ nhà trọ béo tốt nói sang sảng, giọng đầy hăng hái vì cũng đã 8 giờ. Chỉ còn ít tiếng nữa là đến giáng sinh.
Ông chủ định đóng cửa lại thì một bàn tay chặn ngang. Những ngón tay thuôn dài nhưng rắn rỏi vịn lên thành cửa. Một chàng trai đứng khuất sau cánh cửa lên tiếng.
– Khuya như vậy rồi mà xung quanh đây chẳng còn nơi nào trống đâu cha à. Con nghĩ nên giúp họ. Trời lạnh và đầy tuyết thế này, họ sẽ chết cóng mất. – Chàng trai đứng khuất sau cánh cửa nói với ông chủ tiệm.
– Họ có thể ngủ trong xe mình mà. Ông chủ tiệm nói với cậu con mình xong, quay mặt về phía chúng tôi và hỏi – Hai cậu chắc đi xe đến đây đúng không?
– Vâng – Dan lúng túng trả lời – nhưng nó cách chúng cháu hơn 200 mét, tít ngoài đường chính kìa. Chúng cháu kiệt sức rồi và không thể lết ra đó. Hơn nữa, kính đã bị vỡ vì một cành cây rơi xuống. Xe lại không có hệ thống sưởi. Chúng cháu sẽ lạnh chết mất.
– Bố thấy sao???
– Chúng ta đâu còn phòng nào?
Cánh cửa được mở rộng ra. Anh chàng tốt bụng xuất hiện trước mắt Dan và Paul một cách hết sức lịch lãm. Gương mặt anh ta khá đến nỗi, người cha béo tốt đứng bên cạnh nhìn giống hệt một người tuyết.
– Hai anh không ngại khi ngủ chung phòng chứ. Tôi sẽ nhường phòng mình cho hai anh. Cũng không có nhiều đồ đạc ở đó lắm và tôi nghĩ chắc các anh cũng không lưu lại đây lâu.
– Vâng… – Paul nói trong ngập ngừng – không phiền gì anh chứ?
– Tất nhiên. Chúng tôi vẫn thu tiền như bình thường mà – chàng trai nhoẻn miệng cười.
– Okie, đồng ý – Dan cười đáp lễ.
– Các anh đi theo tôi. Nó ở tầng trên cùng của toà nhà này.
Đặt va ly xuống sàn, Paul làm vài động tác co dũi lưng, trong khi chàng trai chủ nhà tốt bụng dọn dẹp một ngăn tủ. Căn phòng khá lớn, với một chiếc giường bự mà nếu khéo léo, ba người có thể nằm vừa. Cả căn phòng trang trí theo không khí giáng sinh, có một cây thông nhỏ xinh xắn đặt trên chiếc bàn ăn gần cửa sổ. Trên trần nhà giăng một vài chiếc bóng đèn chớp tắt dịu dàng. Cả Paul lẫn Dan đều thấy ấm cúng như ở nhà.
Khi chàng trai chuẩn bị bước ra, Dan và Paul tới gần, giơ tay chào:
– Cám ơn anh nhiều. Tôi là Dan, còn bạn tôi tên Paul. Không có anh chắc hai chúng tôi ngủ ngoài đường mất rồi.
– Đừng khách sáo vậy mà. Tôi đâu có làm từ thiện đâu. Tôi là Michael. Tôi phải xuống nhà để chuẩn bị bữa ăn giáng sinh đây. Các anh nếu cần ăn gì cứ gọi phục vụ nhé. Chúc mừng giáng sinh.
– Chúc mừng giáng sinh.
Michael đóng cửa phòng lại, và Paul cùng Dan đồng loạt mỉm cười.
– Anh ta tuyệt nhỉ. Trên đời vẫn còn những người tốt bụng và đáng yêu đến thế sao?
– Ừ, tớ tưởng cầm chắc việc ngủ bờ ngủ bụi rồi chứ. Thật thoải mái. Nhìn căn phòng gọn gàng sạch sẽ thế này ai lại nghĩ là phòng của một cậu con trai nhỉ.
– Chúng ta có nên sắp đồ trong va ly ra tủ không? Hay để yên trong đó?
– Nên lấy ra đi. Chắc gì đã hết bão tuyết ngay.
– Được, nhưng tớ nghĩ chúng ta đừng lục lọi đồ đạc của cậu ấy lung tung lên.
– Ừ, tớ cũng vừa định nhắc cậu.
Paul, mở va ly ra. Anh sắp đồ vào chiếc tủ trống không mà Michael vừa dọn cho anh xong. Sau khi hoàn tất, anh bước sang bên cạnh để kêu Dan sắp đồ vào. Paul bắt gặp Dan đang đứng ngắm bước hình bán khoả thân của Michael, chụp từ đùi ngược lên trên đầu, treo đối diên với cái giường bự. Paul lại gần để nhìn kỹ bước hình, và gần như ngay lập tức, choáng ngợp trước chân dung Michael.
Anh ta đang ở trần, một tay để sau đầu, tay kia chống nạnh. Chiếc quần Jean không cài nút làm lòi một mảng quần lót màu trắng rất bắt mắt.
– Đẹp thật nhỉ – Paul buộc miệng kêu lên khi nhìn thấy những cơ bắp rắn rỏi săn chắc của Michael. Những lọn tóc đen dài dài buông xoã trên trán, đôi mắt đen lay láy đầy gợi cảm. Cái khoé miệng hé cười đủ làm tan chảy tuyết băng.
Dan gật đầu một cách không do dự. Anh cúi xuống sát hơn và đọc to lên.
– Michael Rogers. Sinh ngày 3/12/1983.
– Chúa ơi, anh ta bằng tuổi tụi mình. Vậy mà anh ta nhìn chững chạc khủng khiếp. Anh ta phát triển cơ thể gần như toàn vẹn. Chúa ơi.
– Ừ. Cậu và tớ tập thể hình mãi mà thân hình chỉ mới được bằng một nửa anh ta. Khủng khiếp. Xem lớp lông mịn màn từ lưng quần jean đến rốn của Michael này. Nhìn thật ấn tượng.
– Ờ, nhìn thích nhỉ. Nhưng… Chao ôi, sao hai thằng chúng ta lại đi bàn về cậu ấy chứ? Dan, cậu đi sắp đồ vào tủ đi. Còn tớ thì đi tắm đây.
Phòng tắm hết sức sạch sẽ và thơm mát. Có một vài chai sữa tắm, dầu gội và dầu xả dành cho đàn ông trên kệ. Kế bên là một cái rổ đựng đồ dơ. Trong đó chẳng có gì ngoài một chiếc quần lót màu trắng.
“Xem ra Michael kia thích mặt màu trắng nhỉ” Paul nghĩ thầm trong khi cởi quần áo. Anh bối rối khi con cu mình cương lên. “Mình làm sao vậy trời”. Paul lắc đầu mình mấy cái rồi bật vòi nước nóng. Da thịt Paul căng ra và anh thấy dễ chịu