Lỗi lầm này của ai?
của chị “0918137178”, nó toan gọi cho chị nhưng rồi nó nghĩ bây giờ chị đã có chồng rồi thì gọi chị để làm gì nữa cho nên nó thôi, cất điện thoại vào túi chậm rãi cất từng bước nặng trĩu đi ra khỏi nhà. Nó rất muốn lúc này tới nhà ai đó để nhậu cho tận đến tối làm sao có thể quên đi cho được hình bóng thân thiết của người chị Hai mà mỗi khi yêu đương, ân ái. làm tình cùng nó chị đều tỏ ra hết sức mạnh mẽ vô cùng, hiền dịu và dễ thương vô cùng lại hết lòng chìu chuộng, đáp ứng tất cả mọi đòi hỏi, ham muốn của nó đến tận cùng nỗi niềm sung sướng, đam mê, khoái lạc. Nó đi qua nhà thằng Quy, đúng là ước gì có nấy vì tại đây đang bắt đầu bày “bàn hương án” và đang thiếu tay, nó cùng với ba thằng bạn ngồi xúm lại xoay tua ly mắt trừu rượu đế trong vắt với dĩa mồi khô cá sặc trộn xoải xắt lát mỏng ; đến quá mườh hai giờ một chút, sau khi bốn thằng quất hết một lít, Hùng ngất ngưỡng vào rừng tới chổ lò than đánh một giấc đến bốn giờ chiều thức dậy cảm tháy bụng đói cồn cào liền về nhà vào bếp thấy có chút đỉnh thức ăn còn dư lại như bún, chả lụa, jambon, xủi cảo…, nó liền làm liên tiếp một hơi hai tô bún đầy ụ chả, jambon chan nước mắm chanh tỏi ớt. Sau khi no nê, nghỉ ngơi khoảng nữa tiếng sau, nó ra nhà tắm sau nhà tắm gội sạch sẽ đặng đến nhà thằng Hooàng nhậu tiếp, khi nó cởi quần dài vắt lên sợi dây kẽm phơi đồ thì khoàng hai ba phút sau, chiếc điện thoại trong túi quần nó bỗng dưng phát ra tín hiệu có người chẳng biết là ai gọi đến nhưng nó bận đang tắm cho nên chẳng thèm để ý đến và có ngờ đâu vì người gọi đến chẵng ai xa lạ vào “trồng khoai đất này” cả chính là chị Hậu, người chị ruột cũng là người tình muôn thuở của nó. Ngay từ lúc tờ mờ sáng này, chị đã lên chiếc xe hơi bốn chổ cùng với người chồng mới rời khỏi Sông Ray đi về nông trường Cầm Đường mịt mù xa tít, đến nơi vào khoảng giữa trưa thấy chị mặt mày ủ dột buồn rầu, chồng chị hỏi han lý do thì chị nói là bởi lúc đi chưa chia tay được với thằng em thành thử ra…; chị mừng như cha mẹ chị vừa sống lại vì bất ngờ ông ta bảo tài xế lái xe quành trở lại chở chị quay về Sông Ray để gặp gỡ em trai rồi ngày mốt đón chị qua đây cũng được. Chị rối rít cám ơn ông rồi nhanh chóng ngồi lên xe, chị nhẩm tính rằng nếu xe có chạy nhanh đến cỡ nào đi chăng nữa thì cũng phải chạng vạng tối mới tới nhà được và lúc chị gọi điện thoại cho thằng em, chị còn cách Sông Ray khoảng sáu bảyn chục cây số chứ không ít ; cũng như Hùng, chị biết rất rành khu lò than bỏ hoang của nhà ông trưởng ấp vì đôi lúc chị cùng nó hay ra đây lội suối đặt lờ bắt cá, đêm nay chị dự định sẽ không về nhà mà chị sẽ gọi điện hẹn em trai ra chổ ấy do đấy là một nơi hoang vu, vắng vẻ không ai để ý đến. Ngồi trên xe, chị điện đến hai ba lần nhưng lạ một điều là thằng em chẳng biết làm gì mà lại chẳng thèm bắt máy trả lời ; sau khi tắm xong, ra lấy quần dài mặc vào, tình cờ cầm điện thoại thấy có tín hiệu cuộc gọi nhỡ liền xem quản lý cuộc gọi biết ngay là chị mình gọi về, Hùng toan gọi lại chị nhưng nó lại nghĩ chắc là chị hỏi thăm mình đây mới gọi và dẫu cho có phone hồi âm cho chị thì chẳng qua cũng chỉ là nói qua nói lại cho thêm đau lòng nhau thôi chứ được tích sự chi nữa. Hùng nào ngờ đâu là chị đang trên đường trở về, khi đang đi tới nhà thằng Hoàng thì chị tiếp tục gọi cho nó ba lần nữa ; cuối cùng nó cũng phải đành bắt máy…
-Alô, em nghe nè chị!
-Hùng ơi, chồng chị cho phép chị về thăm em tới ngày mốt chị mới trở qua bên đó. Em ra chổ lò than nghe, chị sẽ tới đó gặp em. Nhà còn món gì thì mang ra hai chị em nhâm nhi. Bí mật nhớ`đừng cho ai biết là chị về!
Chỉ có thế thôi mà Hùng cứ ngỡ rằng nó đang ở trong mơ nhưng thực tế đã đành là vậy không thể nào sai đi đâu được cả, nó lật đật trở về nhà lấy một cái túi nilon bỏ vào đấy khá nhiều bún chung với chả, jambon, xủi cảo sau đó nó ra quán mua một chai ba xị rượu đế cùng với hai gói mì Gấu đỏ vì nó sợ chị đi về sau quãng đường xa sẽ đói bụng dữ. Tuyệt nhiên chẳng hể có một ai trông thấy nó lầm lũi bước đi trên con đường dẫn vào rừng mà tim nó không ngớt đập rộn ràng như trống ngũ liên, đến nơi nó chui vào căn chòi lá quét dọn sạch sẽ cái sạp vì đấy chắc chắn đêm nay sẽ chính là nơi hưởng thụ hạnh phúc tình yêu giữa hai chị em ; nghĩ như vậy, nó cảm nhận thấy khắp toàn thân đang dậy lên vô số những xúc cảm kích thích, bồi hồi, bâng khuâng, xao xuyến vô cùng. Nó ngồi nơi sạp chờ đợi mãi đến hơn cả tiếng đồng hồ, khi trời đã sụp tối thì chị Hậu mới tới nơi sau khi vượt qua quãng đường rừng đi bộ khoảng sáu bày cây số từ ngoài đường nhựa vào tới chồ lò than. Gặp nhau, hai chị em mừng mừng tủi tủi đến nỗi chẳng nói với nhau được lời nào cả ; cảm giác hồi hộp, xúc động lẫn lộn xao xuyến, vui mừng, bâng khuâng cứ dậy lên trong cõi lòng hai đứa và hồi lâu sau nó mới lên tiếng bảo chị xuống suối rửa tay chân mặt mũi cho sạch sẽ bụi đường. Một lát, chị trở lên mặt mày tươi rói trong chiếc áo kiểu vải soa màu xanh dương và chiếc quần tây màu nâu bó sát chị mặc từ sáng cho tới giờ, nó nhìn chị nói bâng quơ :
-Em thật đoảng quá. Quên lấy quần áo cho chị thay rôi!
-Thôi kệ, để sáng sớm mai chị về nhà thay cũng được mà!
Hai chị em bày đồ ăn lên trên một cái gốc cây đã được vạt bằng đi, tuy có mì gói nhưng lại chẳng có nước sôi để chế thành thử chị Hậu đành phải dằn bụng bằng hai chén bún, sau đó cả hai mới bắt đầu ly chị ly em nhưng dường như là cả hai đểu không muốn dành thời gian vào việc nhậu nhẹt nữa mà là tập trung vào một chuyện khác trọng đại hơn…Những chuyện chị nói em nghe cũng khá rời rạc, chủ yếu nói về ông chồng mới của chị lúc đầu thấy tính tình cũng dể dãi, thoải mái chứ gặp người khác thì chưa chắc gì cho chị quay trở về nhà khi mà chưa biết trong nhà chồng rộng hay hẹp, dơ hay sạch như thế này đâu. Đêm càng lúc càng dần về khuya, chai rượu đã vơi đi nữa, men rượu vào trong cơ thể hai chị em đương nhiên không làm cho chúng say mà dần theo thời gian càng lúc càng làm dậy lên men tình tận sâu đáy lòng chúng ấp ủ bấy lâu nay ; một cơn gió thoảng qua, chị thấy lạnh nên xích người ngồi sát lại chồ thằng em rồi bất chợt chị âu yếm ngã đầu kê vào vai nó…
-Hùng…chị…nhớ…em…-Chị khẽ thầm thì.
-Chị…Hai…em…nhớ chị! Chị…
Hùng nói không hết lời, nín lặng giữa chừng rồi vòng tay ôm ngang tấm lưng mềm mại của chị, chị gần như ngã hết cả người dựa vào người nó rồi hai cánh tay cơ bắp lực lưỡng thằng em xốc cả thân thể chị đứng lên chậm rãi đi vào trong chòi lá ; nó đặt chị xuống sạp, cả toàn thân hai chị em lúc này như đang bốc cháy ngùn ngụt và hai cánh tay chị không chần chừ chi nữa mà vòng lên ôm kéo ghịt vầng cố sau gáy nó xuống. Hùng vừa hổn hển thở vừa vùi mặt hôn vào mái tóc chị uốn lượn xiton óng ả, mượt mà, vào khuôn mặt ngăm đen thân thương của chị. Chị cũng lặng yên nhẹ nhàng, từ tốn hôn đáp trả vào trán nó, vào mắt, vào mũi nó và có thể nói rằng hạnh phúc thực sự của chị chính là đây chứ chẳng phải là nơi xứ sở Cẩm Đường xa xôi cách trở gì cả, rồi cả hai vửa run rẫy vừa quằn quại vửa mày mò tìm kiếm hai bờ môi thắm thiết ngày nào để mà trao tặng, hiến dâng cho nhau những nụ hôn quả t
-Alô, em nghe nè chị!
-Hùng ơi, chồng chị cho phép chị về thăm em tới ngày mốt chị mới trở qua bên đó. Em ra chổ lò than nghe, chị sẽ tới đó gặp em. Nhà còn món gì thì mang ra hai chị em nhâm nhi. Bí mật nhớ`đừng cho ai biết là chị về!
Chỉ có thế thôi mà Hùng cứ ngỡ rằng nó đang ở trong mơ nhưng thực tế đã đành là vậy không thể nào sai đi đâu được cả, nó lật đật trở về nhà lấy một cái túi nilon bỏ vào đấy khá nhiều bún chung với chả, jambon, xủi cảo sau đó nó ra quán mua một chai ba xị rượu đế cùng với hai gói mì Gấu đỏ vì nó sợ chị đi về sau quãng đường xa sẽ đói bụng dữ. Tuyệt nhiên chẳng hể có một ai trông thấy nó lầm lũi bước đi trên con đường dẫn vào rừng mà tim nó không ngớt đập rộn ràng như trống ngũ liên, đến nơi nó chui vào căn chòi lá quét dọn sạch sẽ cái sạp vì đấy chắc chắn đêm nay sẽ chính là nơi hưởng thụ hạnh phúc tình yêu giữa hai chị em ; nghĩ như vậy, nó cảm nhận thấy khắp toàn thân đang dậy lên vô số những xúc cảm kích thích, bồi hồi, bâng khuâng, xao xuyến vô cùng. Nó ngồi nơi sạp chờ đợi mãi đến hơn cả tiếng đồng hồ, khi trời đã sụp tối thì chị Hậu mới tới nơi sau khi vượt qua quãng đường rừng đi bộ khoảng sáu bày cây số từ ngoài đường nhựa vào tới chồ lò than. Gặp nhau, hai chị em mừng mừng tủi tủi đến nỗi chẳng nói với nhau được lời nào cả ; cảm giác hồi hộp, xúc động lẫn lộn xao xuyến, vui mừng, bâng khuâng cứ dậy lên trong cõi lòng hai đứa và hồi lâu sau nó mới lên tiếng bảo chị xuống suối rửa tay chân mặt mũi cho sạch sẽ bụi đường. Một lát, chị trở lên mặt mày tươi rói trong chiếc áo kiểu vải soa màu xanh dương và chiếc quần tây màu nâu bó sát chị mặc từ sáng cho tới giờ, nó nhìn chị nói bâng quơ :
-Em thật đoảng quá. Quên lấy quần áo cho chị thay rôi!
-Thôi kệ, để sáng sớm mai chị về nhà thay cũng được mà!
Hai chị em bày đồ ăn lên trên một cái gốc cây đã được vạt bằng đi, tuy có mì gói nhưng lại chẳng có nước sôi để chế thành thử chị Hậu đành phải dằn bụng bằng hai chén bún, sau đó cả hai mới bắt đầu ly chị ly em nhưng dường như là cả hai đểu không muốn dành thời gian vào việc nhậu nhẹt nữa mà là tập trung vào một chuyện khác trọng đại hơn…Những chuyện chị nói em nghe cũng khá rời rạc, chủ yếu nói về ông chồng mới của chị lúc đầu thấy tính tình cũng dể dãi, thoải mái chứ gặp người khác thì chưa chắc gì cho chị quay trở về nhà khi mà chưa biết trong nhà chồng rộng hay hẹp, dơ hay sạch như thế này đâu. Đêm càng lúc càng dần về khuya, chai rượu đã vơi đi nữa, men rượu vào trong cơ thể hai chị em đương nhiên không làm cho chúng say mà dần theo thời gian càng lúc càng làm dậy lên men tình tận sâu đáy lòng chúng ấp ủ bấy lâu nay ; một cơn gió thoảng qua, chị thấy lạnh nên xích người ngồi sát lại chồ thằng em rồi bất chợt chị âu yếm ngã đầu kê vào vai nó…
-Hùng…chị…nhớ…em…-Chị khẽ thầm thì.
-Chị…Hai…em…nhớ chị! Chị…
Hùng nói không hết lời, nín lặng giữa chừng rồi vòng tay ôm ngang tấm lưng mềm mại của chị, chị gần như ngã hết cả người dựa vào người nó rồi hai cánh tay cơ bắp lực lưỡng thằng em xốc cả thân thể chị đứng lên chậm rãi đi vào trong chòi lá ; nó đặt chị xuống sạp, cả toàn thân hai chị em lúc này như đang bốc cháy ngùn ngụt và hai cánh tay chị không chần chừ chi nữa mà vòng lên ôm kéo ghịt vầng cố sau gáy nó xuống. Hùng vừa hổn hển thở vừa vùi mặt hôn vào mái tóc chị uốn lượn xiton óng ả, mượt mà, vào khuôn mặt ngăm đen thân thương của chị. Chị cũng lặng yên nhẹ nhàng, từ tốn hôn đáp trả vào trán nó, vào mắt, vào mũi nó và có thể nói rằng hạnh phúc thực sự của chị chính là đây chứ chẳng phải là nơi xứ sở Cẩm Đường xa xôi cách trở gì cả, rồi cả hai vửa run rẫy vừa quằn quại vửa mày mò tìm kiếm hai bờ môi thắm thiết ngày nào để mà trao tặng, hiến dâng cho nhau những nụ hôn quả t