Lỗi lầm này của ai?
hật là ngọt ngào, say sưa, đắm đuối, mê mệt. Nhớ lại lần đầu tiên tại nhà, hai chị em còn e ấp lẫn ngượng ngùng trong chối từ nhưng giờ phút này đây, cảm giác e ấp vụng dại ấy nay đã hoàn toàn thay thế bởi những dạn dĩ, táo bạo, cuồng loạn và nồng nhiệt bởi cả hai đều cùng biết rằng chúng không còn lại được bao nhiêu thời gian nữa, chẳng qua giỏi lắm là ba mươi sáu tiếng đồng hồ thôi rồi thì chúng sẽ chia xa, chẳng biết đến bao giờ mới được gặp lại. Lúc này, chị Hậu cảm thấy sung sướng, thú vị vô cùng trong vòng tay thằng em trai chị cho nên từng giọt lệ hạnh phúc cứ tuôn trào từ nơi hai khóe mắt chị xuống khiến cho hai bờ môi hai chị em lại thêm thấm đậm mùi vị mằn mặn của nước mắt làm tăng thêm cảm giác yêu thương, kích thích vô cùng bất tận ; mười lăm phút trôi qua, không biết là chúng đã hôn môi nhau biết bao nhiêu lượt rồi đến nỗi khoang miệng chúng càng lúc càng khô khốc cả lại, tuyệt nhiên hoàn toàn không cỏn có lấy một giọt nước bọt nào cả. Lẽ đương nhiên là hiện giờ, ông chồng lớn tuổi của chị ở bên Cẩm Đường đang vò võ ngủ một thân một mình cô quạnh làm sao mà ngờ được rằng cô vợ trẻ mới có hai mươi hai tuổi của ông đang mê mãi yêu đương, ân ái, làm tình một cách hết sức tội lỗi, loạn luân cùng thằng em ruột thịt tại khu lò than bỏ hoang trong rừng già Sông Ray ; bây giờ nếu nói rằng chị mà nhớ đến ông thì có lẽ chị chết liền thôi chứ không thể nào mà làm trái ngược lại cho được. “Có ai biết trong tro còn lửa,…”, chắc chắn rằng cuộc tình ngang trái, oan nghiệt giữa hai chị em Mỹ Hậu-Văn Hùng tuyệt nhiên hoàn toàn nằm lọt hẳn trong vòng bí ẩn mịt mùng, không hề có ai hay ai biết mà làm chứng nhân hay là “kỳ đà cản mũi” được đây? Cũng như mọi đêm thường lệ, đêm nay ngay giở phút này thỉ dỉ Phương cũng đã vùi mình vào sòng tứ sắc mà mua vui cùng tướng xanh, sĩ đỏ, tượng vàng, xe trắng ; dì đâu có hay biết là cô cháu gái thân thương lấy chồng xa xứ đang trở về và hiện cùng thằng em trai ngất ngây, say sưa trong vòng tay tình ái của nhau nơi cái lò than nhà ông trưởng ấp vốn bị bỏ hoang lâu ngày trong rừng. Sau đám cưới của chị Hậu, ông rể hào phóng cho riêng bà dì vợ những năm triệu đồng quả thật là dư dả để cho dì có thể mở được một cái quán café nho nhỏ mà bấy lâu nay dì luôn mơ ước, còn chị trước khi đi cũng nhét túi dì vài trăm để dỉ lận lưng làm vốn đánh bài ; xin nói trước cùng các bạn độc giả là tập tiếp theo câu chuyện ”Lỗi lầm này của ai?”sẽ bắt đầu đến lượt dì trở thành người tình của thằng cháu trai nhỏ hơn dì những hai mươi ba tuổi trong ngôi nhà vắng vẻ, lặng lẽ như tờ mà quanh đi quẩn lại ra vào cũng chỉ có hai dì cháu, hồi sau diễn biến ra sao chúng ta sẽ rõ các bạn nhé! Xin nói một chút về gia cảnh ông Toàn-ông chồng mới của chị ở Cẩm Đường, quà thật gia đình ông rất khá giả khi đang làm chủ năm hecta cao su, bốn hecta cà phê vả lại ông vốn chỉ có một người con trai với người vợ trước đã qua đời nay vừa tròn hai mươi lăm tuổi (còn lớn hơn cả chị -người mẹ kế của anh) ; anh cưới vợ ba năm nay có hai đứa con và do hai vợ chồng anh cất nhà ở riêng cách nhà ba anh khá xa, khó bề chăm sóc cho ông cho nên thành thử ra dủ trong bụng chẳng ưng tí nào nhưng anh cũng đành phải gật đầu chấp nhận cho ông già đi tiếp bước nữa vì không có người vừa nâng khăn sửa túi vửa hầu hạ, chăm sóc ông. Như vậy, rõ ràng chúng ta thấy là chị Hậu về làm vợ ông chẳng qua chỉ là được lòng mỗi một mình ông ta mà thôi chứ còn con ông, họ hàng bên ông chưa chắc gì là đã danh chính ngôn thuận tán đồng chị ; tuy chưa ở được ngày nào bên nhà chồng song chỉ cần nhin thấy thái độ của một vài người nhà trai sang nhà gái dự tiệc thì ít nhiều chị cũng nhận ra được điều nghịch lý thực tế trên nhưng do trót lỡ “phóng lao thì phải theo lao” chứ biết làm sao hơn đây. Một chi tiết thật đáng thú vị đó là hai người em ông Toàn- một người ba lăm tuổi và anh còn lại thì ba mươi mốt, chẳng biết ăn phải bùa mê thuốc lú gi của vợ kế ông anh cả của mình mà chỉ cần một sớm một chiều ở nhà gái là cả hai tuy đã có vợ con đùm đề nhưng thảy đều chết mê chết mệt cô dâu ; chưa gì mà hai ông đã kháo nhau bàn tính với nhau là sau này, trước sau gì hai ông cũng tìm cách tán tỉnh “chị cả” vì nhà họ ở cách nhà ông anh họ không xa gì mấy, đấy không khác hơn là một trong những chuyện sau này sẽ được kể tiếp trong những tập tiếp theo của truyện, mời cac bạn đón theo dõi nhé! Lúc bấy giờ, hai chị em Mỹ Hậu –Văn Hùng đã không còn ngần ngại chi cả vả lại ngồi lâu cũng thấy mỏi lưng thành thử ra nên cả hai đã vòng tay cùng dìu đỡ nhau ngã người nằm dài xuống trên cái sạp trãi manh chiếu hãy còn khá mới, chưa đến đỗi nào gọi là củ kỹ sờn mòn cho lắm nhưng có thể qua hết đêm nay thì chiếc chiếu chắc chắn còn te tua hơn nhiều do khi nằm xuống rồi, hai chị em cứ mãi miết lăn qua lộn lại còn hai chân thì lại không ngớt tỳ, cằn, đạp vào từng thớ chiếu.
Tuy trong xóm so với bạn bè cùng trang lứa, Hùng cũng chẳng phải là điển trai cho mấy bởi vì không những nó vừa đen đúa, mặt hơi gãy mà miệng thì lại hơi hô nhưng nếu lấy ông Toàn ra mà ví với nó lẽ đương nhiên rằng nó nổi trội hơn ông là cái chắc ; từ trước đến giờ có thề đếm trên đầu ngón tay là hai chị em yêu đương, ân ái và làm tình với nhau khoảng bảy, tám lần chi đó chính vì vậy mà đêm nay, cả chị lẫn em đểu tỏ ra rất là bản lĩnh đồng thời không những thế còn tự rút ra được nhiều kinh nghiệm trong việc làm cho nhau được thỏa mãn, sung sướng, hả dạ mát lòng. Ỗng Việt trưởng ấp từ ngày bỏ không làm lò than nữa thì cũng không hề có khi nào ông hoặc là sai bảo con cái vào ngó ngàng xem cái lò sập xuống hay chưa ; có lẽ vốn dĩ mang trọng trách dùng làm nơi tận hưởng men vị tình ái cho hai chị em ruột thịt cùng cha cùng mẹ cho nên mãi cho đến hôm nay mặc dủ đã trãi qua không biết bao nhiêu trận mưa giông bão tố rồi thế nhưng cái lò vẫn chưa hề hấn gì, vẫn trơ gan cùng tuế nguyệt. Từ dạo ấy cho tới giờ, ngoại trừ chị Hậu và Hùng ra, tuyệt nhiên hoàn toàn không hề có dấu chân của một cặp tình nhân nào bén mảng đến đây, không tính đến chuyện lâu lâu có mấy người đi chăn vịt vãng lai qua đây vào nằm nghỉ trưa chính vì vậy mà từ đầu ấp cho đến cuối xóm dường như là chẳng có mấy ai biết đến là có một cái lò than bỏ hoang ở trong rừng chứ nếu không thì cuộc tình loạn luân tội lỗi giữa hai chị em thực sự khó lòng mà thoát được cặp mắt của nhân gian giống như câu tục ngữ người ta thường truyền miệng “tai vách mạch rừng”. Đêm nay, mặc dù trời quang mây tạnh, vầng trăng ngày mười sáu tròn vành vạnh tỏa sáng khắp nơi cho vạn vật thế nhưng do mái chòi lá trong lò than nằm khuất dưới tán rừng rậm rạp, um tùm thành thử ra bầu không gian bên ngoài cũng như bên trong chòi đểu mờ mờ tuy vậy cũng không đến đỗi nào tối cho lắm. Thỉnh thoảng có một cơn gió lùa vào bên trong chòi khiến cho hai chị em cảm thấy giá lạnh, gai ốc nổi lên cùng người và do vậy mà cả hai cứ càng lúc càng run rẫy, càng ôm chặt lấy nhau hơn…
-Hùng, chị…nói em…nghe!-Chị khẽ thốt lên bên tai thằng em-Đêm nay…chị muốn…em cho…chị…một đứa con…có được… không?
Có thể nói rằng phải vất vả lắm chị mới nói hết những lờ
Tuy trong xóm so với bạn bè cùng trang lứa, Hùng cũng chẳng phải là điển trai cho mấy bởi vì không những nó vừa đen đúa, mặt hơi gãy mà miệng thì lại hơi hô nhưng nếu lấy ông Toàn ra mà ví với nó lẽ đương nhiên rằng nó nổi trội hơn ông là cái chắc ; từ trước đến giờ có thề đếm trên đầu ngón tay là hai chị em yêu đương, ân ái và làm tình với nhau khoảng bảy, tám lần chi đó chính vì vậy mà đêm nay, cả chị lẫn em đểu tỏ ra rất là bản lĩnh đồng thời không những thế còn tự rút ra được nhiều kinh nghiệm trong việc làm cho nhau được thỏa mãn, sung sướng, hả dạ mát lòng. Ỗng Việt trưởng ấp từ ngày bỏ không làm lò than nữa thì cũng không hề có khi nào ông hoặc là sai bảo con cái vào ngó ngàng xem cái lò sập xuống hay chưa ; có lẽ vốn dĩ mang trọng trách dùng làm nơi tận hưởng men vị tình ái cho hai chị em ruột thịt cùng cha cùng mẹ cho nên mãi cho đến hôm nay mặc dủ đã trãi qua không biết bao nhiêu trận mưa giông bão tố rồi thế nhưng cái lò vẫn chưa hề hấn gì, vẫn trơ gan cùng tuế nguyệt. Từ dạo ấy cho tới giờ, ngoại trừ chị Hậu và Hùng ra, tuyệt nhiên hoàn toàn không hề có dấu chân của một cặp tình nhân nào bén mảng đến đây, không tính đến chuyện lâu lâu có mấy người đi chăn vịt vãng lai qua đây vào nằm nghỉ trưa chính vì vậy mà từ đầu ấp cho đến cuối xóm dường như là chẳng có mấy ai biết đến là có một cái lò than bỏ hoang ở trong rừng chứ nếu không thì cuộc tình loạn luân tội lỗi giữa hai chị em thực sự khó lòng mà thoát được cặp mắt của nhân gian giống như câu tục ngữ người ta thường truyền miệng “tai vách mạch rừng”. Đêm nay, mặc dù trời quang mây tạnh, vầng trăng ngày mười sáu tròn vành vạnh tỏa sáng khắp nơi cho vạn vật thế nhưng do mái chòi lá trong lò than nằm khuất dưới tán rừng rậm rạp, um tùm thành thử ra bầu không gian bên ngoài cũng như bên trong chòi đểu mờ mờ tuy vậy cũng không đến đỗi nào tối cho lắm. Thỉnh thoảng có một cơn gió lùa vào bên trong chòi khiến cho hai chị em cảm thấy giá lạnh, gai ốc nổi lên cùng người và do vậy mà cả hai cứ càng lúc càng run rẫy, càng ôm chặt lấy nhau hơn…
-Hùng, chị…nói em…nghe!-Chị khẽ thốt lên bên tai thằng em-Đêm nay…chị muốn…em cho…chị…một đứa con…có được… không?
Có thể nói rằng phải vất vả lắm chị mới nói hết những lờ