Dì nứng lồn với cháu trai
ng của mẹ rồi, để con khảy cho mẹ sướng. Dì thở hắt ra từng cơn, kêu trèo trẹo : cục nứng với chả cục nợ, sư anh, làm tôi muốn xón đái bằng chết. Tôi biết dì hài lòng nên ấn vào bim dì như người ta ấn củ triện hàng trăm hàng nghìn lượt lên tờ giấy.
Hai chân dì bung cao lên, xàng đạp lắc lư và cái bim chuệch chòa chuệch choạc nơi ngón tay tôi bịn chắc trong đó. Tôi càng gia tăng móc búng, dì càng bật ngửa, bật nghiêng đùng đùng. Nước từ đâu đổ ra như tháo, cái miệng nhễu nhão từng từng, lông dính lem nhem đầy chất trắng đục.
Dì đu người lên bíu lấy cánh tay tôi nói không ra hơi : mày làm dì tức bỏ bố, y như ai ngắt nhéo gì bên trong vậy. Dì hết gượng nổi bám đu lên tay tôi làm tôi cố móc mà không được như ý. Dì bíu một lúc thì mệt, ngả lăn đùng ra, tay tôi bớt bị đeo cứng nên móc xoạch xoạch làm dì chí cha chí chóe kêu như ma dại.
Dì thở hết ra, người bã như cái giẻ rách, nằm oặt ra, mặc cho tôi vần, tôi khẻ. Tôi bụm thêm một ngón nữa và thi nhau ngoáy, bơm cho dì chết cứng. Tôi lại trườn người tới gặm lấy cái vú dì mà nhằn để dì chịu cùng một lúc hai lực hành hạ. Dì kêu ông ổng lên : mày ngưng một tí cho tao nhờ, bức bách quá, mày ngoáy hồi nữa chắc tao chết mất.
Tôi thấy mắt dì dại đi, long lên sòng sọc càng biết việc tôi làm có tác dụng nên tôi khuyến khích dì : mẹ để con giúp bứng đi cái khao khát của mẹ bấy lâu. Con cam đoan mẹ sẽ thích, dù cho nó hơi cấn một chút. Dì lính quính chẳng ra sao, lúc nghểnh người lên, lúc vứt oạch xuống, hai đùi vít giữ chặt tay tôi, còn vú thì dán sát vào miệng tôi mới lạ.
Tôi không ngờ mình tinh ranh đến thế nên răng tôi cứ cắn nhay lên đầu vú dì còn tay thì móc sâu vào giữa háng. Dì kêu nhoai nhoái mà nào có chịu hất đẩy ra. Tôi xục thêm một hồi thì dì hết cục cựa. Tôi rút tay ra, tựa hồ như có chất keo đặc vướng theo nhầy nhụa. Tôi nhìn dì nằm tênh hênh thành một cục to đùng, tôi chẳng để dì kịp thở, tôi vục ngay miệng vào vừa hôn vừa hít cái hoa ở giữa đùi dì đang nở banh toác hoác.
Tôi ịn môi vào khắp nơi, đè lên mu, ép lên cái hạt thịt và day tràn lên cục thịt lồi từng chặp. Dì phùn nước ra ào ào…
Tôi mải mê hôn hít bướm dì khiến dì không ngưng đùn chất nhớt dãi liên tục. Tôi ngây ngất vì đủ thứ mùi vị toát ra từ cái khuôn triện mềm thơm đó. Tôi không thể diễn tả hết ý nghĩa của thứ hương mà tôi nhận lãnh được từ nơi dì. Chỉ đi tới một kết luận thật thiếu sót là chưa bao giờ tôi được thưởng thức một món lạ lùng như vậy.
Dì như một đô vật tham dự trận tích cực, giờ hết hơi hết sức, nằm bò ra đó. Tôi nghĩ dì hết nhấc tay chân hay cựa quậy gì nổi. Thậm chí đôi mắt dì cũng muốn ríu lại, dì chẳng thèm đá động hay trách móc việc tôi quấy rầy dì.
Nhờ thế, tôi tha hồ hôn hít dì đến chán chê mê mải cũng không muốn ngưng. Càng hôn, càng ịn thị mùi thơm càng xông ào ào điếc cả mũi. Nước dì tràn đẫm, nhiều lúc làm tôi muốn nghẹt cứng cả mũi. Tôi phải tạm ngưng đặt môi miệng vào cái hoa cải hoa cà của dì. Tôi nhìn cái miệng lều phều như cái miệng cổ chai bị vỡ, chất mật đang trào ra ứ nghẹn đùn cục.
Tôi chẳng hỏi han dì làm gì, vơ ngay cái sịp mềm và xăn xái lau cho sạch cái món dính lép nhép nơi củ triện. Nước dâm nhiều đến nỗi lau dính đầy cả lông mà vẫn không vén gọn hết, ớn nữa là hai mu dầy úp gọn càng làm cho nước bị dồn cục bên trong lầy nhầy sủi bọt mới ác chiến.
Tôi phải nhẹ vén từng bên mu ra mà lòn miếng lụa sịp vào vét sạch mớ hồ nhão này. Dù lụa mềm và mịn mà dì vẫn phải nhúc nhích mấy ngón chân và vành mu giựt giựt như bị ghẻ ngứa. Tôi lau thật kỹ, những sợi lông đâm chọc vào, chả hiểu vì hơi tay đàn ông quyện cùng những dấm dúi nhè nhẹ làm cho dì giật nẩy mình lên từng chặp như bị chích.
Tôi lau vừa sạch sạch thì nước ở đâu lại đùn tiếp ra, y hệt như một mạch ngầm bị vỡ phun tóe loe. Tôi tỏ ra thất vọng, kiểu này thì lau đến mai chiều cũng không hết nổi. Thế nên tôi phải xoay sang cách làm khác. Tôi lừ lừ nhìn trân trân vào cái hoa của dì, như ước lượng xem tình hình ra sao rồi nhẩn nha sà người xuống, vạch hai bên mu ra mà đưa môi tru vào giúi cái chách một phát.
Dì bung người lên tự phát, tựa bị một bàn cán nào đè bẹp cái hoa ra. Hai bàn tay dì quơ quơ trong không, miệng lảm nhảm : mày hít ịn ở đó làm tao rủn cả người. Tôi ấp úng thưa : con đang bít cái mội nước vỡ tòe loe ở đây mà chưa được. Dì hỏi bâng quơ nhưng không thiếu vẻ lo lắng : rồi có sao không, chứ để nó chảy té re không cầm thì hết bu nó nước trong người tao còn gì.
Tôi suýt bật cười, nhưng phải làm nghiêm giảng giải : trông mẹ giờ giống như con đê bị vỡ, có ngăn cũng phải từ từ mới trị được, làm nôn khéo nó trôi phăng hết thì nguy. Dì kêu lên ôi ối, trách tôi thậm tệ : mọi sự đều tại mày cả, đang yên đang lành lại làm cho nó vỡ toang hoác ra. Tôi chẳng trả chuyên lời dì, chỉ nghĩ trong bụng : tại bà sướng nên nó mới tùm lum ra như thế, chứ con đã đụng chạm gì nhiều đến nó đâu.
Tôi thành khẩn nhìn vào cái lỗ đỏ hon hỏn. Dường như thịt hang dì biết đang bị nhìn ngó kỹ cang nên tự động miệng lỗ chép chép như người nuốt nước miếng, còn cụm thịt lồi thì lắc lắc gật gù. Những sợi lông hai bên mép mu bị banh ra cũng xao động rung rung như người có râu chóp chép miệng. Tôi tỏ ra biết được thêm nhiều sự lạ ở đời.
Tôi rình rình để dì nằm yên yên thì bất đồ lết ngay cái lưỡi lăm tăm nổi đầy hạt lên vùng hoa đang nở đó, tựa như người ta trải miếng thịt bò xắt mỏng lên cái khay sắp chiên vậy. Tôi quét một đường dọc, những hạt gai nơi lười to bản chạm vung vít vào khắp nơi, rê lụm cụm lên cục gì và hạt gì, và hang gì nghe lóc cóc.
Dì vội bung nâng mông lên riết róng cái hoa chà xiết theo đường tôi rà. Đầu lưỡi tôi đâm vùi vùi trong cái lỗ sâu hoắm nghe mằn mặn như muối đổ. Tôi ôm bợ lấy mông dì mà nút nút băng băng, dì quỵ đi, hai giò khép đẩy đưa, miệng rít róng lên ông ổng : cha mẹ ơi, mày nút làm tao bủn rủn cả người.
Tôi vội chà mạnh lưỡi và liếm lấy liếm nhanh không để dì đùn hất tôi ra. Miệng tôi quậy nhèo nhẹo làm cái hoa vữa lênh vữa láng như cát lở. Dì co chân đạp gió, tôi bị kéo đưa đà lùng nhùng giữa háng dì, tôi sợ bị rơi tuột nên hai tay cố ghị giữ còn miệng thì nút tách tách làm dì quíu rối quíu rọ. Dì kêu toáng lên : chết, tao chết, cún ơi. Đúng là mày giết dì, giết mẹ, tao…ch..ế..t đến nơi.
Như một ngọn pháo đùng bị dí lửa ở đít, tôi ôm chặt cứng dì và ngoáy thiên ngoáy địa mặt mũi vào cái húm. Dì xục xà xục xịch, chết đứ đừ, hai chân bẻ trẹo như cặp ê tô kẹp cứng miếng sắt mỏng. Tôi bú, nút, khoắng lùm xùm, dì vặn vẹo như con sâu bị hơ trên ngọn lửa. Tôi bú dì sát rạt, day nhay còn hơn cái giẻ trong miệng.
Dì khảo khển thở nấc lên, vồng đít cong veo no ức và chỗ háng lầy huầy rúng đạp. Tôi cạp thêm mấy cái nữa thì dì đổ phịch ra, hết ngăn hết giữ gì được. Dì vứt người ra giường, nằm tênh hênh chìa cái hoa cho tôi băm vằm hay xẻ thịt gì cũng mặc. Tôi thấy dì sướng ngất trời thì trổ hết tài vặt ra để dì dứt điểm luôn.
Tôi cắn ộp ộp lên mu, mở banh lỗ ra khoắng đầu lưỡi vào và nút óc óc như người nhử bắt con cua trong hang kín. Dì hất người lên lại giập người xuống như lá quạt, như tấm khiên, c
Hai chân dì bung cao lên, xàng đạp lắc lư và cái bim chuệch chòa chuệch choạc nơi ngón tay tôi bịn chắc trong đó. Tôi càng gia tăng móc búng, dì càng bật ngửa, bật nghiêng đùng đùng. Nước từ đâu đổ ra như tháo, cái miệng nhễu nhão từng từng, lông dính lem nhem đầy chất trắng đục.
Dì đu người lên bíu lấy cánh tay tôi nói không ra hơi : mày làm dì tức bỏ bố, y như ai ngắt nhéo gì bên trong vậy. Dì hết gượng nổi bám đu lên tay tôi làm tôi cố móc mà không được như ý. Dì bíu một lúc thì mệt, ngả lăn đùng ra, tay tôi bớt bị đeo cứng nên móc xoạch xoạch làm dì chí cha chí chóe kêu như ma dại.
Dì thở hết ra, người bã như cái giẻ rách, nằm oặt ra, mặc cho tôi vần, tôi khẻ. Tôi bụm thêm một ngón nữa và thi nhau ngoáy, bơm cho dì chết cứng. Tôi lại trườn người tới gặm lấy cái vú dì mà nhằn để dì chịu cùng một lúc hai lực hành hạ. Dì kêu ông ổng lên : mày ngưng một tí cho tao nhờ, bức bách quá, mày ngoáy hồi nữa chắc tao chết mất.
Tôi thấy mắt dì dại đi, long lên sòng sọc càng biết việc tôi làm có tác dụng nên tôi khuyến khích dì : mẹ để con giúp bứng đi cái khao khát của mẹ bấy lâu. Con cam đoan mẹ sẽ thích, dù cho nó hơi cấn một chút. Dì lính quính chẳng ra sao, lúc nghểnh người lên, lúc vứt oạch xuống, hai đùi vít giữ chặt tay tôi, còn vú thì dán sát vào miệng tôi mới lạ.
Tôi không ngờ mình tinh ranh đến thế nên răng tôi cứ cắn nhay lên đầu vú dì còn tay thì móc sâu vào giữa háng. Dì kêu nhoai nhoái mà nào có chịu hất đẩy ra. Tôi xục thêm một hồi thì dì hết cục cựa. Tôi rút tay ra, tựa hồ như có chất keo đặc vướng theo nhầy nhụa. Tôi nhìn dì nằm tênh hênh thành một cục to đùng, tôi chẳng để dì kịp thở, tôi vục ngay miệng vào vừa hôn vừa hít cái hoa ở giữa đùi dì đang nở banh toác hoác.
Tôi ịn môi vào khắp nơi, đè lên mu, ép lên cái hạt thịt và day tràn lên cục thịt lồi từng chặp. Dì phùn nước ra ào ào…
Tôi mải mê hôn hít bướm dì khiến dì không ngưng đùn chất nhớt dãi liên tục. Tôi ngây ngất vì đủ thứ mùi vị toát ra từ cái khuôn triện mềm thơm đó. Tôi không thể diễn tả hết ý nghĩa của thứ hương mà tôi nhận lãnh được từ nơi dì. Chỉ đi tới một kết luận thật thiếu sót là chưa bao giờ tôi được thưởng thức một món lạ lùng như vậy.
Dì như một đô vật tham dự trận tích cực, giờ hết hơi hết sức, nằm bò ra đó. Tôi nghĩ dì hết nhấc tay chân hay cựa quậy gì nổi. Thậm chí đôi mắt dì cũng muốn ríu lại, dì chẳng thèm đá động hay trách móc việc tôi quấy rầy dì.
Nhờ thế, tôi tha hồ hôn hít dì đến chán chê mê mải cũng không muốn ngưng. Càng hôn, càng ịn thị mùi thơm càng xông ào ào điếc cả mũi. Nước dì tràn đẫm, nhiều lúc làm tôi muốn nghẹt cứng cả mũi. Tôi phải tạm ngưng đặt môi miệng vào cái hoa cải hoa cà của dì. Tôi nhìn cái miệng lều phều như cái miệng cổ chai bị vỡ, chất mật đang trào ra ứ nghẹn đùn cục.
Tôi chẳng hỏi han dì làm gì, vơ ngay cái sịp mềm và xăn xái lau cho sạch cái món dính lép nhép nơi củ triện. Nước dâm nhiều đến nỗi lau dính đầy cả lông mà vẫn không vén gọn hết, ớn nữa là hai mu dầy úp gọn càng làm cho nước bị dồn cục bên trong lầy nhầy sủi bọt mới ác chiến.
Tôi phải nhẹ vén từng bên mu ra mà lòn miếng lụa sịp vào vét sạch mớ hồ nhão này. Dù lụa mềm và mịn mà dì vẫn phải nhúc nhích mấy ngón chân và vành mu giựt giựt như bị ghẻ ngứa. Tôi lau thật kỹ, những sợi lông đâm chọc vào, chả hiểu vì hơi tay đàn ông quyện cùng những dấm dúi nhè nhẹ làm cho dì giật nẩy mình lên từng chặp như bị chích.
Tôi lau vừa sạch sạch thì nước ở đâu lại đùn tiếp ra, y hệt như một mạch ngầm bị vỡ phun tóe loe. Tôi tỏ ra thất vọng, kiểu này thì lau đến mai chiều cũng không hết nổi. Thế nên tôi phải xoay sang cách làm khác. Tôi lừ lừ nhìn trân trân vào cái hoa của dì, như ước lượng xem tình hình ra sao rồi nhẩn nha sà người xuống, vạch hai bên mu ra mà đưa môi tru vào giúi cái chách một phát.
Dì bung người lên tự phát, tựa bị một bàn cán nào đè bẹp cái hoa ra. Hai bàn tay dì quơ quơ trong không, miệng lảm nhảm : mày hít ịn ở đó làm tao rủn cả người. Tôi ấp úng thưa : con đang bít cái mội nước vỡ tòe loe ở đây mà chưa được. Dì hỏi bâng quơ nhưng không thiếu vẻ lo lắng : rồi có sao không, chứ để nó chảy té re không cầm thì hết bu nó nước trong người tao còn gì.
Tôi suýt bật cười, nhưng phải làm nghiêm giảng giải : trông mẹ giờ giống như con đê bị vỡ, có ngăn cũng phải từ từ mới trị được, làm nôn khéo nó trôi phăng hết thì nguy. Dì kêu lên ôi ối, trách tôi thậm tệ : mọi sự đều tại mày cả, đang yên đang lành lại làm cho nó vỡ toang hoác ra. Tôi chẳng trả chuyên lời dì, chỉ nghĩ trong bụng : tại bà sướng nên nó mới tùm lum ra như thế, chứ con đã đụng chạm gì nhiều đến nó đâu.
Tôi thành khẩn nhìn vào cái lỗ đỏ hon hỏn. Dường như thịt hang dì biết đang bị nhìn ngó kỹ cang nên tự động miệng lỗ chép chép như người nuốt nước miếng, còn cụm thịt lồi thì lắc lắc gật gù. Những sợi lông hai bên mép mu bị banh ra cũng xao động rung rung như người có râu chóp chép miệng. Tôi tỏ ra biết được thêm nhiều sự lạ ở đời.
Tôi rình rình để dì nằm yên yên thì bất đồ lết ngay cái lưỡi lăm tăm nổi đầy hạt lên vùng hoa đang nở đó, tựa như người ta trải miếng thịt bò xắt mỏng lên cái khay sắp chiên vậy. Tôi quét một đường dọc, những hạt gai nơi lười to bản chạm vung vít vào khắp nơi, rê lụm cụm lên cục gì và hạt gì, và hang gì nghe lóc cóc.
Dì vội bung nâng mông lên riết róng cái hoa chà xiết theo đường tôi rà. Đầu lưỡi tôi đâm vùi vùi trong cái lỗ sâu hoắm nghe mằn mặn như muối đổ. Tôi ôm bợ lấy mông dì mà nút nút băng băng, dì quỵ đi, hai giò khép đẩy đưa, miệng rít róng lên ông ổng : cha mẹ ơi, mày nút làm tao bủn rủn cả người.
Tôi vội chà mạnh lưỡi và liếm lấy liếm nhanh không để dì đùn hất tôi ra. Miệng tôi quậy nhèo nhẹo làm cái hoa vữa lênh vữa láng như cát lở. Dì co chân đạp gió, tôi bị kéo đưa đà lùng nhùng giữa háng dì, tôi sợ bị rơi tuột nên hai tay cố ghị giữ còn miệng thì nút tách tách làm dì quíu rối quíu rọ. Dì kêu toáng lên : chết, tao chết, cún ơi. Đúng là mày giết dì, giết mẹ, tao…ch..ế..t đến nơi.
Như một ngọn pháo đùng bị dí lửa ở đít, tôi ôm chặt cứng dì và ngoáy thiên ngoáy địa mặt mũi vào cái húm. Dì xục xà xục xịch, chết đứ đừ, hai chân bẻ trẹo như cặp ê tô kẹp cứng miếng sắt mỏng. Tôi bú, nút, khoắng lùm xùm, dì vặn vẹo như con sâu bị hơ trên ngọn lửa. Tôi bú dì sát rạt, day nhay còn hơn cái giẻ trong miệng.
Dì khảo khển thở nấc lên, vồng đít cong veo no ức và chỗ háng lầy huầy rúng đạp. Tôi cạp thêm mấy cái nữa thì dì đổ phịch ra, hết ngăn hết giữ gì được. Dì vứt người ra giường, nằm tênh hênh chìa cái hoa cho tôi băm vằm hay xẻ thịt gì cũng mặc. Tôi thấy dì sướng ngất trời thì trổ hết tài vặt ra để dì dứt điểm luôn.
Tôi cắn ộp ộp lên mu, mở banh lỗ ra khoắng đầu lưỡi vào và nút óc óc như người nhử bắt con cua trong hang kín. Dì hất người lên lại giập người xuống như lá quạt, như tấm khiên, c