Mẹ với con trai hoan lạc
a cho xong : tại mẹ đẹp dữ tợn nên con nhìn không chớp.
Tôi vờ cười trừ và đánh trống lảng : hơi tị mày lại khen mẹ, thì cũng đôi vú đó, mẹ thả cho mày nghịch lu bù, có gì khác đâu mà mày phải ngẩn tò te ra. Cún ta nuốt nước miếng ực ực, xoay xoay trong đầu tìm câu đáp thích ứng.
Tôi im lặng chờ làm cu cậu càng quính quáng lên. Tôi phải khuyến khích : mày nghĩ sao cứ thực thà kể cho mẹ biết. Chỗ nào sai để mẹ chỉ dạy uốn nắn cho.
Tôi dồn liên tục, ráo riết nên Cún ta đâm cáu, muốn sửng cồ với mẹ. Tôi phải hạ dịu giọng để con yên tâm mà bày tỏ ý nghĩ với tôi. Một hai tôi khuyến khích cu cậu : con đừng sợ, mẹ biết trong đầu con không nghĩ điều xằng bậy, chẳng qua mẹ muốn biết con nghĩ gì để mẹ chỉ vẽ thêm cho con.
Cún nheo nheo đôi mắt y hệt bố khi đang chọn một lời đối đáp tôi. Là người mẹ, tôi tỏ ra nhẫn nại chờ đợi. Cậu ấm đắn đo mãi mới hé lộ : con nói thật, mẹ mặc cái lót này làm cho đôi vú mẹ nổi bật lên, con là hàng con mà cũng phải ngây ngất ngắm. Con nói mẹ đừng giận, giá con không sợ thì con lăn xả vào xin mẹ cho con tần ngần ngắm ngực mẹ mãi thôi.
Tôi lẳng lặng ngắm bóng mình trong gương, quả thất cái nịt vú chặt chịa làm tôn lên vẻ quyến rũ của cặp bồng đảo. Những mắt ren thêu lờ mờ ẩn hiện làm những đường xẻ của cặp vú lộ mồn một, chia tách hẳn hai trái vú riêng biệt ra, và cái khe hun hút như đẩy người ngắm vào cõi mộng xa xăm nào đó.
Tôi không ngờ con tôi lại có cái nhận xét thấu đáo vậy. Phần nào tôi có ý ái ngại, quả là bọn trẻ ngày nay biết nhiều quá. So với thời đại của bố nó hoặc tôi, ở vào tuổi chúng hẳn là còn ngây ngô chưa biết gì. Nhớ ngày mười lăm, mười sáu còn thả vú nhông nhông, chạy sứt cả áo cả xống, đến nỗi các cụ phải mắng cho : con gái con nứa, vú bề bề mà còn nhung nhăng chạy giỡn, đến vạt áo bựt tung ra, mẹ kiếp con giai nó đè nó bóp cho lại la làng.
Mẹ mắng thì mắng, nghịch ngợm cứ nghịch, có khi còn bày nhau chuyện vờ cưới hỏi. Thằng bạn có cầm đến tay thì cứ lửng lơ, ngờ nghệch, cóc có phản ứng gì hết. Có thằng bạo dạn đề nghị cho sờ vú một tí thì giãy nảy lên cự : mày nhìn thôi được rồi, đừng sờ có dấu, về mẹ tao thấy mắng xa xả cho.
Thằng cu tiu nghỉu, mặt dài ra như mặt ngựa, phệu phạo than : mày xấu tổ chảng, có vú lớn câng câng tao xin sờ, cóc cho, để mai kia lấy chồng nó bóp cho vỡ quả sữa thì mới đáng. Hồi đó, tôi chả biết gì, cứ thế về học lại với mẹ, bị một trận mắng tát nước không kịp.
Các cụ dạy con thẳng băng, chạy rào trước đón sau, rẹt rẹt phun ra tất : mày mà nghe nó, để nó sờ là coi như đi đứt. Bố thằng nào úp tay lên vú con gái mà chịu nằm im, rục rịch rồi nó cũng kèo nài cho ngửi, cho hít, mày cứ lậm vào mê hồn trận là nó ngậm nó bú mút cho lệch là lệch liễng cặp vú đi, thế là chết đó con.
Cún thấy tôi đăm chiêu, ngỡ là sắp bị tôi xỉa xói nên thụt lời. Tôi lẳng lặng nói khe khẽ : có vậy mà mày cũng rụt rè, làm mẹ tưởng mày khang khác. Rồi tôi vui vẻ cắt nghĩa : tại bữa nay mẹ đi dự họp mặt với các bác bạn học ngày xưa nên mẹ chọn thứ đẹp đẹp một chút, chứ còn ở nhà, mẹ cứ để xổng cho nó mát, mày nghe mẹ nói có đúng không ?
Cún ồm oàm gật đầu xác nhận, nhưng lại nhanh chóng chua thêm : mẹ để xổng hay che lại thì mẹ vẫn đẹp, vú mẹ đầy đặn, loại bánh dầy, khi nằm bè bè ra, nhưng mẹ ngồi lên thì chúng tồ tồ vươn cao, tú hụ như non cao, rừng thẳm.
Có lẽ cu cậu muốn tán mẹ nên ví von ra rít. Tôi cảm thấy bùi tai nên ra vẻ từng trải góp ý con : mày nói vanh vách như có kinh nghiệm đầy đầu. Nhưng mẹ hỏi thật, mày dựa vào đâu mà nói mẹ thuộc loại vú bánh dầy. Cún ung dung kể vanh vách : này nhé, mẹ ngẫm thử xem, có bà thì vú quắt đi, dài thẽo thợt như quai chảo, người ta gọi đó là vú mướp.
Tôi cướp lời con : hẳn mày rình coi vú các cô, các bà nên rành thế. Thằng tửng phán tỉnh bơ : cần gì rình, các bà cứ mở toang ra, ai mà chẳng thấy. Các bà quan niệm có chồng, có con thì ai thèm nhìn, nên bạ đâu ngồi giựt xoạc áo ra đó, thấy vú đùn đùn, có bà nhìn đầu vú đen thui, dầy cui, đầu vú sưng ồ ồ mà khiếp.
Tôi nạt nhẹ con : ăn nói phải cẩn thận, không được vơ đũa cả nắm. Tại mày nhìn các bà cho con bú mày thấy thế, chứ vú con gái nó đỏ au, có đâu mà chê nhằng chê nhịt. Cún ta nào chịu thua mẹ nên ca luôn : mẹ nói vú con gái, nhiều đứa nhu nhú như chũm cau, có đứa thẳng tuột như tấm ván, bọn con vẫn trêu là đồ “ vu khống “.
Tôi hét lên : mày quá lắm, đàn đúm bạn bè tọc mạch đi nhìn vú vê người ta rồi về nói như thánh sống. Và để ướm xem con cái nghĩ và đánh giá thế nào về mình nên tôi lại ôn tồn hỏi : thế theo con thì mẹ vào loại hạng nào.
Thằng bé reo lên : mẹ nhất định phải khác rồi. Con ngậm ti mẹ loằng ngoằng mà có bao giờ nó xệ hay nhão ra đâu, trái lại nó còn cương lên sừng sững mới nể. Nói xong nó dựng cao ngón tay lên hô răm rắp : vú mẹ, năm bơ oan.
Tôi phì cười mắng yêu : cha anh, chỉ được cái láu lỉnh không ai bằng. Tôi liếc nhìn cái đồng hồ xuýt xoa : trễ đến nơi. Thằng cún thấy tôi định bứt đi thì cất tiếng ỏn ẻn : Mẹ. Tôi chùn chân lại, nhìn vẻ mặt khổ sở của con hỏi dồn : mày lại đau bụng hả. Nó lắc đầu quầy quậy. Tôi thẫn thờ ngơ ngác.
Tửng ta xun xoe kể công : con khen mẹ mà mẹ chả thưởng con gì sất. Rồi mắt nó lim dim, tôi băn khoăn đành phải hỏi : mày muốn mẹ thưởng gì, nhanh nhẩu còn để mẹ đi, kẻo trễ. Cún nói ngọng nói nghịu : con muốn ôm vú mẹ hít một tí.
Tôi chán cái kiểu vòi lằng nhằng của cậu ấm. Nó y hệt hành động của anh khi ngồi ngắm tôi điểm trang. Trăm lần như một, tôi đã hoàn tất xong việc làm đẹp là y như anh rề rà xán vào xin xỏ tầm phào. Tôi nhăn nhó không cho thì anh nài nỉ thiếu điều muốn chảy thiu gan ruột.
Anh lầu bầu mà mắt không rời khỏi cái nịt vú đầy đặn trên người tôi. Biết anh muốn cái gì rồi, song tôi lại hẹn : để em đi, chốc về rồi em cho. Anh sầu thảm còn hơn hoa héo sau ngày Tết, tôi mủi lòng, dằng dai nửa nọ nửa kia. Tôi dợm đứng lên, lại không đành, nên ngồi xuống.
Miệng thì vớt vát : thôi mà, anh, nhưng lòng lại bịn rịn không yên. Anh chẳng hề nhúc nhích để xổ vào đè tấn công tôi, song thái độ lầm lì, chững chạc của anh làm tôi áy náy. Tôi tính tới tính lui, cuối cùng đành nhượng bộ : thì thôi, anh muốn, em cũng chiều, nhanh hộ em một tí còn để em đi.
Như con chim được mở cửa lồng thoát bay ra, anh xăm xăm xán lại, cuống quit nói : có thế chứ, có thế chứ. Anh láu táu như con nít, hít hít mũi từ xa làm tôi hồn siêu phách tán, nhắm ghìm mắt lại. Tôi cảm thấy hơi thở anh gần lại dần, cái mùi nồng nồng chua chua của mồ hôi anh cực kỳ đặc biệt.
Anh ôm chầm lấy tôi, xoắn xít hôn lên môi. Anh dùng lưỡi tách chúng ra và lùa mạnh vào xoắn lấy lưỡi tôi mút mút. Tôi ấm ứ lưu ý : đừng làm nhoẹt môi son và má hồng của em. Mặc, anh bất cần, vẫn ôm xiết lấy tôi mà hôn ngấu nghiến.
Tôi bị cuốn vào mê hồn trận, cuốn hút theo ý hướng của anh. Tôi bị xô ngửa ra giường để anh thỏa tình hôn hít sờ mó. Anh lộp cộp lật tung áo cánh tôi lên và rúc vào hít bên ngoài cái nịt vú khen rầm rộ : thơm hết xảy, nức mũi luôn.
Anh bóp nắn chất ren thêu nơi chiếc nịt vú làm xô lệch cả hai bầu vú tôi. Anh xòa xòa và đè ép làm cái lúp bèo nhèo hết cả. Anh liều lính cắn lên cái núm vú từ ngoài lúp áo mà lô
Tôi vờ cười trừ và đánh trống lảng : hơi tị mày lại khen mẹ, thì cũng đôi vú đó, mẹ thả cho mày nghịch lu bù, có gì khác đâu mà mày phải ngẩn tò te ra. Cún ta nuốt nước miếng ực ực, xoay xoay trong đầu tìm câu đáp thích ứng.
Tôi im lặng chờ làm cu cậu càng quính quáng lên. Tôi phải khuyến khích : mày nghĩ sao cứ thực thà kể cho mẹ biết. Chỗ nào sai để mẹ chỉ dạy uốn nắn cho.
Tôi dồn liên tục, ráo riết nên Cún ta đâm cáu, muốn sửng cồ với mẹ. Tôi phải hạ dịu giọng để con yên tâm mà bày tỏ ý nghĩ với tôi. Một hai tôi khuyến khích cu cậu : con đừng sợ, mẹ biết trong đầu con không nghĩ điều xằng bậy, chẳng qua mẹ muốn biết con nghĩ gì để mẹ chỉ vẽ thêm cho con.
Cún nheo nheo đôi mắt y hệt bố khi đang chọn một lời đối đáp tôi. Là người mẹ, tôi tỏ ra nhẫn nại chờ đợi. Cậu ấm đắn đo mãi mới hé lộ : con nói thật, mẹ mặc cái lót này làm cho đôi vú mẹ nổi bật lên, con là hàng con mà cũng phải ngây ngất ngắm. Con nói mẹ đừng giận, giá con không sợ thì con lăn xả vào xin mẹ cho con tần ngần ngắm ngực mẹ mãi thôi.
Tôi lẳng lặng ngắm bóng mình trong gương, quả thất cái nịt vú chặt chịa làm tôn lên vẻ quyến rũ của cặp bồng đảo. Những mắt ren thêu lờ mờ ẩn hiện làm những đường xẻ của cặp vú lộ mồn một, chia tách hẳn hai trái vú riêng biệt ra, và cái khe hun hút như đẩy người ngắm vào cõi mộng xa xăm nào đó.
Tôi không ngờ con tôi lại có cái nhận xét thấu đáo vậy. Phần nào tôi có ý ái ngại, quả là bọn trẻ ngày nay biết nhiều quá. So với thời đại của bố nó hoặc tôi, ở vào tuổi chúng hẳn là còn ngây ngô chưa biết gì. Nhớ ngày mười lăm, mười sáu còn thả vú nhông nhông, chạy sứt cả áo cả xống, đến nỗi các cụ phải mắng cho : con gái con nứa, vú bề bề mà còn nhung nhăng chạy giỡn, đến vạt áo bựt tung ra, mẹ kiếp con giai nó đè nó bóp cho lại la làng.
Mẹ mắng thì mắng, nghịch ngợm cứ nghịch, có khi còn bày nhau chuyện vờ cưới hỏi. Thằng bạn có cầm đến tay thì cứ lửng lơ, ngờ nghệch, cóc có phản ứng gì hết. Có thằng bạo dạn đề nghị cho sờ vú một tí thì giãy nảy lên cự : mày nhìn thôi được rồi, đừng sờ có dấu, về mẹ tao thấy mắng xa xả cho.
Thằng cu tiu nghỉu, mặt dài ra như mặt ngựa, phệu phạo than : mày xấu tổ chảng, có vú lớn câng câng tao xin sờ, cóc cho, để mai kia lấy chồng nó bóp cho vỡ quả sữa thì mới đáng. Hồi đó, tôi chả biết gì, cứ thế về học lại với mẹ, bị một trận mắng tát nước không kịp.
Các cụ dạy con thẳng băng, chạy rào trước đón sau, rẹt rẹt phun ra tất : mày mà nghe nó, để nó sờ là coi như đi đứt. Bố thằng nào úp tay lên vú con gái mà chịu nằm im, rục rịch rồi nó cũng kèo nài cho ngửi, cho hít, mày cứ lậm vào mê hồn trận là nó ngậm nó bú mút cho lệch là lệch liễng cặp vú đi, thế là chết đó con.
Cún thấy tôi đăm chiêu, ngỡ là sắp bị tôi xỉa xói nên thụt lời. Tôi lẳng lặng nói khe khẽ : có vậy mà mày cũng rụt rè, làm mẹ tưởng mày khang khác. Rồi tôi vui vẻ cắt nghĩa : tại bữa nay mẹ đi dự họp mặt với các bác bạn học ngày xưa nên mẹ chọn thứ đẹp đẹp một chút, chứ còn ở nhà, mẹ cứ để xổng cho nó mát, mày nghe mẹ nói có đúng không ?
Cún ồm oàm gật đầu xác nhận, nhưng lại nhanh chóng chua thêm : mẹ để xổng hay che lại thì mẹ vẫn đẹp, vú mẹ đầy đặn, loại bánh dầy, khi nằm bè bè ra, nhưng mẹ ngồi lên thì chúng tồ tồ vươn cao, tú hụ như non cao, rừng thẳm.
Có lẽ cu cậu muốn tán mẹ nên ví von ra rít. Tôi cảm thấy bùi tai nên ra vẻ từng trải góp ý con : mày nói vanh vách như có kinh nghiệm đầy đầu. Nhưng mẹ hỏi thật, mày dựa vào đâu mà nói mẹ thuộc loại vú bánh dầy. Cún ung dung kể vanh vách : này nhé, mẹ ngẫm thử xem, có bà thì vú quắt đi, dài thẽo thợt như quai chảo, người ta gọi đó là vú mướp.
Tôi cướp lời con : hẳn mày rình coi vú các cô, các bà nên rành thế. Thằng tửng phán tỉnh bơ : cần gì rình, các bà cứ mở toang ra, ai mà chẳng thấy. Các bà quan niệm có chồng, có con thì ai thèm nhìn, nên bạ đâu ngồi giựt xoạc áo ra đó, thấy vú đùn đùn, có bà nhìn đầu vú đen thui, dầy cui, đầu vú sưng ồ ồ mà khiếp.
Tôi nạt nhẹ con : ăn nói phải cẩn thận, không được vơ đũa cả nắm. Tại mày nhìn các bà cho con bú mày thấy thế, chứ vú con gái nó đỏ au, có đâu mà chê nhằng chê nhịt. Cún ta nào chịu thua mẹ nên ca luôn : mẹ nói vú con gái, nhiều đứa nhu nhú như chũm cau, có đứa thẳng tuột như tấm ván, bọn con vẫn trêu là đồ “ vu khống “.
Tôi hét lên : mày quá lắm, đàn đúm bạn bè tọc mạch đi nhìn vú vê người ta rồi về nói như thánh sống. Và để ướm xem con cái nghĩ và đánh giá thế nào về mình nên tôi lại ôn tồn hỏi : thế theo con thì mẹ vào loại hạng nào.
Thằng bé reo lên : mẹ nhất định phải khác rồi. Con ngậm ti mẹ loằng ngoằng mà có bao giờ nó xệ hay nhão ra đâu, trái lại nó còn cương lên sừng sững mới nể. Nói xong nó dựng cao ngón tay lên hô răm rắp : vú mẹ, năm bơ oan.
Tôi phì cười mắng yêu : cha anh, chỉ được cái láu lỉnh không ai bằng. Tôi liếc nhìn cái đồng hồ xuýt xoa : trễ đến nơi. Thằng cún thấy tôi định bứt đi thì cất tiếng ỏn ẻn : Mẹ. Tôi chùn chân lại, nhìn vẻ mặt khổ sở của con hỏi dồn : mày lại đau bụng hả. Nó lắc đầu quầy quậy. Tôi thẫn thờ ngơ ngác.
Tửng ta xun xoe kể công : con khen mẹ mà mẹ chả thưởng con gì sất. Rồi mắt nó lim dim, tôi băn khoăn đành phải hỏi : mày muốn mẹ thưởng gì, nhanh nhẩu còn để mẹ đi, kẻo trễ. Cún nói ngọng nói nghịu : con muốn ôm vú mẹ hít một tí.
Tôi chán cái kiểu vòi lằng nhằng của cậu ấm. Nó y hệt hành động của anh khi ngồi ngắm tôi điểm trang. Trăm lần như một, tôi đã hoàn tất xong việc làm đẹp là y như anh rề rà xán vào xin xỏ tầm phào. Tôi nhăn nhó không cho thì anh nài nỉ thiếu điều muốn chảy thiu gan ruột.
Anh lầu bầu mà mắt không rời khỏi cái nịt vú đầy đặn trên người tôi. Biết anh muốn cái gì rồi, song tôi lại hẹn : để em đi, chốc về rồi em cho. Anh sầu thảm còn hơn hoa héo sau ngày Tết, tôi mủi lòng, dằng dai nửa nọ nửa kia. Tôi dợm đứng lên, lại không đành, nên ngồi xuống.
Miệng thì vớt vát : thôi mà, anh, nhưng lòng lại bịn rịn không yên. Anh chẳng hề nhúc nhích để xổ vào đè tấn công tôi, song thái độ lầm lì, chững chạc của anh làm tôi áy náy. Tôi tính tới tính lui, cuối cùng đành nhượng bộ : thì thôi, anh muốn, em cũng chiều, nhanh hộ em một tí còn để em đi.
Như con chim được mở cửa lồng thoát bay ra, anh xăm xăm xán lại, cuống quit nói : có thế chứ, có thế chứ. Anh láu táu như con nít, hít hít mũi từ xa làm tôi hồn siêu phách tán, nhắm ghìm mắt lại. Tôi cảm thấy hơi thở anh gần lại dần, cái mùi nồng nồng chua chua của mồ hôi anh cực kỳ đặc biệt.
Anh ôm chầm lấy tôi, xoắn xít hôn lên môi. Anh dùng lưỡi tách chúng ra và lùa mạnh vào xoắn lấy lưỡi tôi mút mút. Tôi ấm ứ lưu ý : đừng làm nhoẹt môi son và má hồng của em. Mặc, anh bất cần, vẫn ôm xiết lấy tôi mà hôn ngấu nghiến.
Tôi bị cuốn vào mê hồn trận, cuốn hút theo ý hướng của anh. Tôi bị xô ngửa ra giường để anh thỏa tình hôn hít sờ mó. Anh lộp cộp lật tung áo cánh tôi lên và rúc vào hít bên ngoài cái nịt vú khen rầm rộ : thơm hết xảy, nức mũi luôn.
Anh bóp nắn chất ren thêu nơi chiếc nịt vú làm xô lệch cả hai bầu vú tôi. Anh xòa xòa và đè ép làm cái lúp bèo nhèo hết cả. Anh liều lính cắn lên cái núm vú từ ngoài lúp áo mà lô